Nghĩ đến những điều này, mắt tôi có gì đó ươn ướt. Tôi xoay người nhìn Lâm Gia đang ngủ say bên cạnh.
Chúng tôi quen biết bao nhiêu năm nay. Mỗi một động tác, ánh mắt của anh ấy, tôi đều hiểu là ý gì. Bây giờ tôi vẫn còn nhìn thấy sự đắc ý lộ rõ trên khuôn miệng của anh ấy.
Nhưng việc đến nước này, tôi sao có thể nói cho anh ấy biết?
Lúc này Lâm Gia đột nhiên tỉnh dậy, mơ màng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là lúc nãy em uống hơi nhiều một chút, bây giờ hơi chóng mặt.”
Nói xong tôi cẩn thận kéo tay anh, dựa vào vai anh, nói: “Anh yêu, có thể cho em dựa một chút không?”
“Bà xã, em đừng nghĩ ngợi quá nhiều, sắp về đến nhà rồi. Tối nay chắc là mệt lắm rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh ấy không tránh tôi, nhẹ nhàng nói.
Dựa vào vai anh, tôi từ từ nhắm mắt lại, không muốn để cho giọt nước mắt sắp trào ra rơi xuống.
Người đàn ông của tôi. Chúng ta bắt buộc phải bước vào con đường này sao?
Sau khi về đến nhà, chúng tôi lần lượt đi tắm, nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.
Nhìn thấy Lâm Gia bước ra từ phòng tắm, tôi không kiềm được nói trước: “Lâm Gia, em muốn nói chuyện với anh.”
“Hy Hy, sao vậy? Anh được thăng chức rồi, tiền lương cao hơn trước rất nhiều, em muốn gì? Túi xách à? Anh sẽ mua hết cho em.”
Tôi hít thở sâu, cắn cắn môi. “ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngoai-hon-nhan/238564/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.