“Lâm Gia, Lâm Gia, chuyện hôm nay phải làm sao đây? Em phải làm sao đây hả anh?” Tôi đau khổ ôm lấy thân mình.
“Hy Hy, anh xin em! Xin em đừng khóc, đừng khóc nữa.” Lâm Gia bế tôi lên giường, chúng tôi ngồi đối diện nhau. “Em khóc như vậy, tim anh như vỡ ra từng mảnh.”
Tôi nhìn anh, mắt lệ nhòa. Tự dưng thấy bản thân thật đê tiện. Một người đàn ông tốt như vậy, luôn nghĩ cho tôi như vậy, yêu tôi say đắm như vậy, tại sao tôi lại nỡ oán hận anh ấy chỉ vì cảm thấy hai người chúng tôi còn thiếu những cử chỉ thân mật chứ.
Dù cả đời này anh không cho tôi động vào, không thân mật với tôi, vậy thì có sao nào? Tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, như vậy là đủ rồi.
Nhưng đã muộn rồi. Sau chuyện tối nay tôi chẳng còn tư cách để yêu anh nữa.
“Lâm Gia.” Tôi đau khổ tột cùng, tim đau như dao cứa, nói với anh: “Ly hôn đi! Chúng ta rời xa nhau vẫn tốt hơn.”
“Hy Hy, em đang nói gì vậy?” Lâm Gia nghe xong lập tức kéo tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng.
“Hy Hy, em đừng đùa nữa. Chúng ta đang sống rất tốt mà, tại sao phải ly hôn. Anh không đồng ý.”
Nói xong, anh ôm chặt tôi vào lòng, không hề buông tay.
Thấy anh ôm tôi như vậy, tôi khóc càng to, càng khỏe hơn. Đây là lần đầu tiên anh ôm tôi chặt đến thế suốt bao năm hai đứa quen nhau.
Tôi rất muốn được anh ôm mãi như thế này, thực sự ấm áp vô cùng. Tôi liền vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngoai-hon-nhan/238559/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.