“Humm.”
“Humm.”
“Humm.”
Bị dày vò suốt mấy đêm liền làmngười nào đó ở trong nhà tắm hắt xì hơi thê thảm, còn Kiều Duy Đóa nằm trongphòng ngủ, hớn hở cười vui sướng khi người gặp họa. Tuy nhiên toàn thân cô cũngmất hết sức lực, uể oải dựa vào thành giường. Cô sờ trán mình và thấy nó nóngrực, hóa ra cô đã bị cảm rồi.
Cô vượt qua mười năm kiên cường đấutranh với cuộc sống mà chưa từng đổ bệnh, nhưng hình như trận cảm cúm này cókhí thế rất mạnh. Chắc là báo ứng nhỉ? Ai bảo cô có ý ám hại người khác làmchi!
Con mèo đứng trên giường đong đưacái đuôi nhìn chằm chằm vào bà chủ đang bệnh của mình. Trong đêm tối, con ngươixanh rờn của nó sáng rực như thể sắp nhỏ ra màu xanh.
Bị nó nhìn chòng chọc, Kiều Duy Đóachỉ biết yếu ớt nuốt nước miếng. Lòng cô hiểu rất rõ tại sao mình bị cảm, vìthực ra… cô cũng hơi sợ mèo!
Khi đôi mắt xanh rờn của con mèonhìn cô chằm chằm, thì làm cô rất sợ. Huống chi, tối nào cô cũng phải ngủ chunggiường với nó!
Đúng, nhiều đêm rồi cô ở trongphòng ‘sói’ mà vẫn giữ được trinh tiết, nhưng cô cũng gánh hậu quả thật bithảm! Có trời mới biết mỗi ngày phải ôm một con mèo từ trên lầu xuống dưới lầu,đi tới đi lui trước mặt gã, phải giả vờ yêu thích nó trước mặt gã, thậm chí yêuthích tới mức lúc đi ngủ cũng phải tiếp tục. Thế nên cô diễn vai ‘bà Thiên Hậu’[1] này thật vất vả biết nhường nào! Quả nhiên hại người đồng thời cũng hạiluôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451946/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.