Gã như một ngọn núi khổng lồ màTiểu Lộng lại như một rễ cây nhỏ bám vào thân núi.
“Để tôi bế nó!” Duy Đóa đi qua vươntay muốn kéo Tiểu Lộng từ trên lưng gã xuống.
Thế nhưng nào ngờ Tiểu Lộng lạiphát ra vài tiếng ‘um um’ kháng cự, hai chân giãy đạp chống chọi. Thậm chí bélo sợ đến mức ôm chặt cổ Hình Tuế Kiến hơn. Bây giờ chỉ có ‘ngọn núi’ này mớilàm Tiểu Lộng thấy an toàn. Ý thức được điều đó càng khiến cô dùng sức kéo mạnhthêm, nhưng Tiểu Lộng hất tay làm cô lảo đảo suýt ngã.
Hình Tuế Kiến kịp thời đỡ lấy cô,“Để tôi chăm sóc nó, em cứ ngủ đi.” Gã nhẹ giọng nói.
Nhưng…
“Trông em rất mệt mỏi, em cứ ngủmột giấc đi. Gần đây em cũng chưa được nghỉ ngơi nhiều.” Nếu cô không chịu nghỉngơi thì sẽ bị nhầm là ‘bảo vật quốc gia’ nhốt trong sở thú.
“Hơn nữa, em hơi say.” Gã lãnh đạmvạch ra.
Duy Đóa sửng sốt, bấy giờ mới pháthiện quả thực dưới tác dụng của rượu làm toàn thân cô mềm nhũn. Cô định nói gìđó nhưng gã đã quay lưng tiếp tục cõng Tiểu Lộng đi tới đi lui trong phòngkhách.
“Anh…” Cô ngập ngừng mở miệng.
Gã ngước mắt lên.
“Không có gì.” Duy Đóa xoay gót đilên lầu.
Do tác dụng của rượu sao? Xưa naycô luôn bình tĩnh nhất quán, bước chân luôn vững chắc, thế mà hôm nay bỗng dưnglại chông chênh. Bởi vì vừa rồi trong thoáng chốc, cô quan tâm tới chiếc quầnlót ẩm ướt gã còn mặc trên người có làm gã thấy lạnh không? Kiểu ‘quan tâm’ nàykhiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451942/quyen-2-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.