Mỗi ngày, thời điểm Duy Đóa chờ đợi nhất chính là ba giờ chiều, bởi vì lúc đó cô sẽ có nửa tiếng được phép đến bên cạnh Tiểu Lộng, nắm tay Tiểu Lộng.
Ngoài nửa tiếng đó, mỗi ngày cô đều bị ngăn cách bởi cửa kính nhiều hơn, ngắm nhìn Tiểu Lộng qua tấm kính.
Cửa kính được mở ra, ba giờ kém một phút, y tá bắt đầu đi ra đăng ký người nhà muốn vào thăm bệnh nhân nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Bình thường, hầu như mỗi ngày vào lúc này, Hình Tuế Kiến cũng tới, nhưng hôm nay hắn vẫn còn chưa xuất hiện.
Duy Đóa bắt đầu làm thủ tục đăng ký.
"Duy Đóa!" Phía sau có người gọi cô.
Cô quay đầu, nhìn thấy Thường Hoan, cùng với…
Phía sau Thường Hoan là Tư Nguyên phong trần mệt mỏi, vẫn còn đang kéo túi hành lý.
Duy Đóa sửng sốt, đặt bút xuống, không kìm nén nổi, đi về phía bọn họ.
"Sao hai người lại đến đây?!" Duy Đóa nói chuyện với Thường Hoan, ánh mắt chăm chú nhìn Tư Nguyên.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tư Nguyên, cô cảm thấy bình tĩnh rất nhiều.
"Tiểu Lộng xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu không nói cho chúng tớ biết?!" Thường Hoan vội la lên.
Duy Đóa chỉ nói cô ấy đã tìm được Tiểu Lộng, nhưng không đề cập đến việc Tiểu Lộng nằm việc, mấy ngày trước cô thấy Duy Đóa cầm quần áo đi ra ngoài,
Thường Hoan vẫn chỉ nghỉ rằng là do trẻ con ham chơi té ngã nên bị thương.
Nếu không phải đột nhiên biết được Duy Đóa nghỉ việc, Thường Hoan còn thật sự không biết Tiểu Lộng bị bệnh nặng như vậy, hoảng hốt, Thường Hoan gọi điện thoại cho Tư Nguyên đang đi công tác ở Bắc Kinh khiến cho anh cũng nhanh chóng trở về.
Tư Nguyên cũng dùng vẻ mặt không tán thành nhìn cô.
Còn cô chỉ hời hợt đáp lại.
Không phải cố ý giấu diếm, mà là nói ra cũng vô dụng, chỉ càng khiến cho nhiều người thêm lo lắng mà thôi.
"Tiền thuốc men của Tiểu Lộng phải làm sao bây giờ?" Thường Hoan lo lắng cho cô.
Duy Đóa đang muốn bảo bọn họ không cần phải lo lắng, thì y tá đã làm xong thủ tục đăng kí.
"Tớ đi gặp Tiểu Lộng trước, nói chuyện với mọi người sau nhé." Duy Đóa vội vàng đi vào.
"Đợi chút, anh cũng muốn đi." Tư Nguyên đem túi hành lý giao cho Thường Hoan.
Hai người bọn họ được tiêu độc, mặc quần áo phòng hộ, một trái một phải ở bên cạnh Tiểu Lộng.
Hôm nay Tiểu Lộng vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút so với mấy ngày trước, không còn tím tái nữa.
Duy Đóa sờ khuôn mặt nhỏ nhắn không có sức sống trên giường bệnh kia, đáy mắt nổi lên sương mù, trái tim vô cùng đau đớn.
"Có bắt được hung thủ hay không?" Tư Nguyên hỏi.
Tiểu Lộng là do anh chăm sóc lớn lên, hiện tại thành ra như vậy, trong lòng anh thật sự khó chịu nói không nên lời.
Vì câu hỏi này, ánh mắt Duy Đóa dần dần trở nên phẫn nộ.
"Có, hung thủ đã tự thú, bên viện kiểm sát đã lập án." Duy Đóa nắm bàn tay nhỏ bé tái nhợt, không có sức lực của Tiểu Lộng, oán giận nói, "Tống Phỉ Nhiên đổ hết mọi tội lỗi cho bạn gái của hắn ta, đồ không đáng là đàn ông!" Thật không biết Tống Phỉ Nhiên đã cho người phụ nữ kia uống thuốc mê gì!
"Đều là do em làm liên lụy đến Tiểu Lộng, nếu em không đồng ý làm mẹ con bé, có lẽ con bé đã không gặp phải chuyện này." Người Tống Phỉ Nhiên muốn trả thù là cô, kết quả người nằm ở đây lại là Tiểu Lộng, trá tim cô vô cùng đau đớn, Duy Đóa có chút nghẹn ngào.
Ở trước mặt anh, cô không cần phải giả vờ kiên cường.
Tư Nguyên đứng lên, vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô tỉnh táo lại.
"Chỉ có thể hi vọng Tiểu Lộng sớm tỉnh lại một chút, đem Tống Phỉ Nhiên đưa vào trại giam!" Mà trước khi Tiểu Lộng còn chưa tỉnh lại, những điểm đáng ngờ kia cũng chỉ là giả thiết mà thôi, không có chứng cứ rõ ràng, cho dù có kiện lên tòa án cũng là uổng công.
"Việc này không phải là lỗi của em." Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Tư Nguyên nhíu mày an ủi, anh cũng đã gặp Tống Phỉ Nhiên vài lần, đối phương bề ngoài thoạt nhìn giống như quân tử, không nghĩ tới lại ác độc như thế.
"Không cần phải lo lắng tiền thuốc men, anh sẽ nghĩ cách giúp em."
Vừa chạm đến đề tài này, Duy Đóa trở nên đờ người, "Anh có thể có biện pháp gì chứ? ..." Tiền chữa bệnh của Tiểu Lộng cũng phải hơn mười vạn.
Tư Nguyên không chút do dự, "Anh có thể bán căn nhà hiện tại đi." Căn nhà của anh vừa cũ kỹ diện tích lại nhỏ, ở trên máy bay anh đã sớm tính qua, hi vọng vay ngân hàng không lớn, không bằng bán với giá thấp.
Thấy vẻ mặt cô ngạc nhiên, anh dịu dàng cười, "Đừng lo anh không có chỗ ở, anh có thể chuyển về nhà cha mẹ mà!"
"Nhưng đó là nhà của cha ruột anh, vô cùng quạn trọng mà!" Duy Đóa nhíu mày.
Cô sợ chính là như vậy.
Tư Nguyên luôn rất tốt với cô, sự tốt đẹp ấy đã sớm vượt qua nghĩa khí mà một người bạn có thể cho.
"Không có nhà, chờ về sau có tiền còn có thể mua lại, trị bệnh cho Tiểu Lộng mới là mấu chốt." Tư Nguyên thuyết phục cô tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.
Duy Đóa chăm chú nhìn anh.
Thấy thế, anh thở dài, "Đóa, Tiểu Lộng cũng là người thân của anh mà."
Duy Đóa mím môi.
"Không có hai người, cũng không có anh." Năm đó, không chỉ có anh "cứu" các cô, cũng là các cô "cứu" anh.
Những lời này của Tư Nguyên khiến cho cô vô cùng chấn động.
Mười năm trước.
Là anh khiến cho công trạng của cô bị đánh vỡ thành con số không.
Mười năm trước.
Là anh thu nhận và giúp đỡ cô bởi vì thiếu tiền mà bị chủ nhà đuổi ra đầu đường.
Khi đó, cô cõng Tiểu Lộng còn chưa hiểu chuyện, bản thân cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, thảm hại đến mức không còn một chút hi vọng.
Cô ngủ trong buồng điện thoại một đêm.
Đó là những năm tháng vô cùng tối tăm trong cuộc đời cô, sau đó, cô gặp được anh.
Từ trong nhà trọ cũ kĩ đi ra, vẻ mặt Tư Nguyên tràn đầy tâm sự.
Lúc đó, trong tay anh có nắm một chiếc chìa khóa.
Cô lau mặt, tiếp tục cõng Tiểu Lộng đi tìm nhà trọ.
Tiền thuê nhà ở khu này thật rẻ, phù hợp với cô, nhưng điều kiện đầu tiên là cho phép cô có thể vào ở trước rồi thanh toán tiền sau.
Khi cô nói ra lời này, tất cả chủ nhà đều nhìn cô như quái vật.
Tư Nguyên đi theo phía sau cô thật lâu, đột nhiên mở miệng: "Tôi cho cô thuê nhà của tôi."
Cô gái trẻ tuổi quay đầu lại.
Sau đó, cô nhận ra anh.
“Cùng ở chung nhé." Anh nói như thể bọn họ quen nhau đã lâu.
Còn đối với cô mà nói, chỉ mới gặp mặt Tư Nguyên một lần, nên thật ra vẫn là người xa lạ.
Nhưng cô nhìn thấy trong đáy mắt anh, cũng thấy được sự cô độc, bất lực, mờ mịt giống cô.
Khi con người đã đi đến đường cùng, thì lá gan cũng đã trở nên rất lớn, cô không nghĩ nhiều liền gật đầu.
Vì thế, từ đây gắn bó với anh.
Quen được anh thật tốt.
Môi Duy Đóa dương dương tự đắc, đang muốn trả lời.
"Tiền chữa bênh của Tiểu Lộng không cần anh phải lo lắng, tôi sẽ gánh vác." Phía sau bọn họ truyền đến một tiếng nói cao ngạo.
Trong lòng Duy Đóa hoảng hốt.
Hỏng rồi!
"Anh ta đồng ý cho em mượn." Duy Đóa lúng túng nói.
Giờ khắc này, cô có chút lo lắng nếu Tư Nguyên biết cô đang làm chuyện xấu.
Sự chột dạ của cô truyền vào trong mắt Hình Tuế Kiến.
Tư Nguyên cũng sửng sốt khi thấy Hình Tuế Kiến.
Hắn biết Hình Tuế Kiến làm chuyện đó, nhưng giờ phút này Hình Tuế Kiến chìa tay giúp đỡ thật sự vô cùng khả nghi, chẳng lẽ hắn đang hiểu lầm, cho rằng
Tiểu Lộng là…
"Bác sĩ nói bắt đầu từ ngày mai Tiểu Lộng có thể chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng dưới." Hình Tuế Kiến mặt không biểu cảm nói với cô.
Vừa rồi khi tiến vào khu chăm sóc đặc biệt, từ xa hắn đã nhìn thấy bọn họ chăm chú nhìn nhau, điều này khiến cho hắn không hiểu sao có chút phiền chán.
Kiều Duy Đóa hiện tại là người phụ nữ của hắn, hắn không thích cô tiếp cận người đàn ông khác
Nghe vậy, Duy Đóa vô cùng mừng rỡ.
Bởi vì chuyển xuống phòng bệnh tầng dưới có nghĩa là bệnh tình của Tiểu Lộng đã ổn định.
"Bắt đầu từ đêm mai tôi không ngủ ở bệnh viện nữa." Hình Tuế Kiến lãnh đạm nói.
Dưới đáy lòng Duy Đóa cười lạnh.
Cho tới bây giờ cô chưa từng hi vọng hắn có thể tiếp tục đóng vai một người cha tốt trong một thời gian dài, dù sao diễn trò rất mệt .
Nhưng đợi chút, hắn không ngủ bệnh viện, vậy thì ngủ ở nơi nào?
"Về sau công việc của cô là ban ngày chăm sóc Tiểu Lộng, buổi tối chăm sóc tôi!" Hắn công bố thời gian biểu mới.
Cả người Duy Đóa cứng nhắc.
Còn Tư Nguyên không hiểu ra sao, nghe thấy câu tuyên bố phía sau, cũng sợ run.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]