Chương trước
Chương sau
Buổi sáng, căn bản là chia tay trong sự không vui. Buổi tối lúc 6 giờ rưỡi, Duy Đóa vẫn dựa theo thời gian đã hẹn, dẫn Tiểu Lộng đến nhà hàng. Nhưng hai người đợi đến tận nửa giờ, vẫn không thấy Tống Phỉ Nhiên xuất hiện.

"Anh đã đến chưa?" Cầm di động, cô bấm số điện thoại hỏi.

Cô có thể chờ, nhưng Tiểu Lộng đang ở độ tuổi phát triển, không thể để con bé đói lâu được.

Tống Phỉ Nhiên ở bên đầu kia im lặng, dường như không đoán được cô sẽ đến chỗ hẹn.

"Hai người ăn gì đó trước đi, nửa tiếng nữa anh sẽ đến." Tống Phỉ Nhiên trả lời cô.

Duy Đóa đợi gần bốn mươi phút, mới nhìn thấy bóng dáng Tống Phỉ Nhiên vội vàng đi vào.

"Bảo bối, xin lỗi, buổi sáng là do anh quá nóng nảy." Tống Phỉ Nhiên ổn định ngồi xuống, vội nắm tay cô xin lỗi, "Anh đã suy nghĩ rõ ràng rồi, chúng ta không thể trúng kế ly gián của đối phương được!"

Hắn có thể hiểu được là tốt rồi, Duy Đóa cũng cảm thấy vui mừng.

"Chúng ta sớm kết hôn đi! Hiện tại chúng ta bàn luôn, tranh thủ làm mọi việc thật nhanh, để tránh cho kẻ khác tới phá hoại!" Tống Phỉ Nhiên tràn đầy thâm tình.

Cô đang muốn khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý, thì đúng lúc này, Duy Đóa ngửi thấy một mùi hương...

Trong mùi hương ấy còn kèm theo cả mùi nước hoa.

Trước khi gặp chuyện không may khi còn là thiếu nữ, nhàn rỗi không có việc gì để làm, cô thường thích nghiên cứu mùi nước hoa. Nước hoa cũng giống như lớp phấn nền của người phụ nữ, mỗi người đều chỉ thích hợp với một loại, mà hiện tại cô đang ngửi thấy mùi nước hoa Green Poison của Dior (*),mùi hương vừa bền vừa ngào ngạt, tạo cho người ta cảm giác thần bí, gợi cảm mê người.

(*)

Đầu óc Duy Đóa trống trơn trong hơn mười giây .

"Đóa Đóa, còn không giới thiệu anh với bạn nhỏ này sao?" Tống Phỉ Nhiên dịu dàng nhắc nhở.

Từ khi hắn ta vừa ngồi xuống, bạn nhỏ phía đối diện luôn quan sát, ánh mắt sáng quắc kia làm cho hắn ta vô cùng không được tự nhiên.

Duy Đóa phục hồi lại tinh thần.

"Tống Phỉ Nhiên, bạn trai của mẹ." Duy Đóa giới thiệu hắn trước với Tiểu Lộng, sau đó, "Tiểu Lộng, con gái... của em…"

Con gái? Con gái ư!

Tống Phỉ Nhiên phút chốc chuyển ánh mắt về phía cô, tràn đầy khiếp sợ.

"Chào chú, cháu là Kiều Duy Lộng, năm nay 12 tuổi." Tiểu Lộng dùng giọng nói lanh lảnh tự giới thiệu.

Khi Tống Phỉ Nhiên còn nhịn không được muốn mở miệng, Duy Đóa kịp thời đè lại mu bàn tay của hắn ta.

"Tiểu Lộng, mẹ muốn ăn một chút hoa quả, con có thể lấy thêm giúp mẹ chút hoa quả và salad, được không?" Cô ôn hòa hỏi.

Tiểu Lộng biết rõ mẹ cố ý đuổi cô bé đi chỗ khác, nhưng đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ bóng dáng Tiểu Lộng đã đi xa.

"Tiểu Lộng là đứa trẻ em nhận nuôi, nếu chúng ta kết hôn, em hi vọng có thể cho con bé cùng nhập hộ khẩu vào gia đình mới của chúng ta." Từng câu từng chữ của cô đều vô cùng bình tĩnh, bắt buộc bản thân xua tan cái mùi kì quái kia đi.

"Cô bé không phải là em gái của em sao? Làm sao có thể trở thành đứa trẻ em nhận nuôi chứ? Em nhận nuôi hay cha mẹ em nhận nuôi?" Tống Phỉ Nhiên cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Khi đó nhà họ Kiều tràn ngập nguy cơ, bốn phía đều khó khăn, hắn ta cũng không tin cha mẹ cô có tấm lòng tốt này, còn Duy Đóa khi đó mới có 14 tuổi chứ mấy? Cô nhận nuôi một đứa trẻ ư? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thông suốt được!

"Hôm nay em nói với anh chuyện này, là hi vọng nó có thể trở thành bí mật vĩnh viễn giữa hai chúng ta, mong anh cả đời đừng nhắc đến chuyện này ở trước mặt Tiểu Lộng." Cô nhất định phải tuyên bố rõ chuyện này.

"Được, anh thề! Em mau nói đi!" Tống Phỉ Nhiên lời thề son sắt, vừa thúc giục.

"Là em nhận nuôi." Duy Đóa bình tĩnh thuật lại, "Năm 14 tuổi, em đã từng rời khỏi nhà trốn đi...Giữa lúc đó em có xảy ra chuyện và đến phòng khám tư nhân...Chính là lúc đến phòng khám ấy, em đã gặp một cô gái, bọn em xấp xỉ tuổi nhau, đêm hôm đó bọn em đồng bệnh tương lân, nói rất nhiều chuyện... sau khi cô ấy sinh ra Tiểu Lộng... không thấy tăm hơi đâu cả..."

"Em có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, nhưng đứa bé còn nhỏ như vậy, có thể để nó ở nơi nào đây? ..." Có rất nhiều chuyện cũ, cô không muốn kể quá tỉ mỉ, chỉ muốn sơ lược qua, "Khi đó Tiểu Lộng đói khóc, không có ai tình nguyện chìa tay giúp đỡ, dù sao cũng chỉ có thể giúp đỡ được trong một thời gian ngắn không thể giúp đỡ mãi được, mọi người đều sợ gặp phải phiền toái...y tá trong phòng khám hi vọng em có thể làm chuyện tốt... Vừa khéo, em lại có thể..." Cô không có cách nào nói ra tình cảnh lúc đó.

"Tóm lại, dù em và Tiểu Lộng không phải máu mủ ruột thịt, nhưng cả hai lại có cảm giác vô cùng thân thiết khó mà có thể hình dung được."

"Hết tháng ở cữ, em muốn đưa Tiểu Lộng cho người khác, nhưng mỗi lần liên hệ với một gia đình, khi để cho người khác nhìn con bé, ánh mắt giống như đang đánh giá một món hàng hóa, lại khiến em cảm thấy luyến tiếc..." Cho nên khẽ cắn môi, tiêu hết tiền kiếm được, vừa khổ sở lại vừa mệt mỏi nhưng cô vẫn muốn mang theo đứa trẻ có duyên phận với mình này.

"Có phải em rất ngốc hay không? Khi đó em mới chỉ có 14 tuổi, vẫn còn rất nhiều ảo tưởng đối với thế giới này, hiện tại nếu đổi thành 27 tuổi, có lẽ em đã không có dũng khí như vậy." Nói xong, cô quay sang nhìn Tống Phỉ Nhiên.

Nếu không thể có được một cái ôm ấm áp, thì cô cũng hi vọng có được một ánh mắt đồng cảm.

Tuy nhiên.

Từ đầu tới cuối, ánh mắt Tống Phỉ Nhiên nhìn cô tràn đầy sự nghi ngờ.

"Em đang nói dối!" Tống Phỉ Nhiên không khách khí vạch trần cô.

Cô kinh ngạc.

Cô nói chân thành như vậy, nhưng hắn ta ngay cả nửa phần cảm động cũng không có! Tống Phỉ Nhiên đem ánh mắt nhìn về phía bàn buffet, nhìn Tiểu Lộng mang theo thức ăn, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ lịch sự tao nhã.

"Khí thế của con bé có chút giống em!" Tống Phỉ Nhiên chỉ ra chứng cớ.

"Tiểu Lộng từ nhỏ đã được em nuôi dưỡng, khí thế của con bé giống em thì cũng không hề kì quái mà." Duy Đóa hít sâu, cô buộc bản thân phải thật nhẫn nại, cho dù hắn ta không tin tưởng cô.

Nhưng Tống Phỉ Nhiên lại coi như không nghe thấy, "Đóa Đóa, em nói thật với anh đi, cha của Tiểu Lộng là ai?"

"Em không biết cha của Tiểu Lộng là ai..." Ánh mắt Duy Đóa nhìn về phía bàn buffet, xác định Tiểu Lộng sẽ không nghe thấy.

Nghe thấy đáp án như vậy, Tống Phỉ Nhiên lại nghẹn đỏ mặt.

"Em đang gạt người, Tiểu Lộng là con gái của Hình Tuế Kiến!" Hắn ta vô cùng chắc chắn.

Duy Đóa giật mình.

"Hiện tại cẩn thận quan sát, đầu Tiểu Lộng rất lớn, lông mày lại rậm giống y Hình Tuế Kiến, huyết thống thật đúng là vô cùng đáng sợ, nó sẽ khiến cho em không thể nào chối cãi được!" Tống Phỉ Nhiên vô cùng kích động.

"Rốt cuộc anh đang nói bậy bạ gì đó? !" Duy Đóa cũng bắt đầu tức giận.

Trên thế giới này những người mắt to mày rậm đều vô cùng nhiều! Điều này chỉ là trùng hợp mà thôi!

"Em căn bản là bị mắc hội chứng Stockholm (*),sau khi em bị Hình Tuế Kiến rape, lại sinh ra cảm tình với hắn, thậm chí còn sinh con cho hắn!" Tống Phỉ Nhiên lạnh lùng thốt ra.

(*)Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.(wiki)

Duy Đóa trừng mắt, cô không thể tin bản thân mình lại có thể nghe được những lời này

Ở trong cảm nhận của hắn, cô là người phụ nữ đáng khinh như vậy sao?

"Kiều Duy Đóa, tôi thà tin rằng trên thế giới này có quỷ, cũng không tin miệng cô!" Hắn ta tức giận ồn ào.

Duy Đóa nhìn hắn, trái tim dần trở nên lạnh lẽo.

"Anh muốn nghĩ thế nào thì cứ coi như vậy đi." Cô tựa vào ghế, không muốn giải thích thêm gì nữa.

Giải thích với người không tin tưởng chính mình, chính là giẫm lên tự tôn của bản thân mình.

Thái độ của cô khiến cho đáy mắt Tống Phỉ Nhiên lộ ra vẻ nham hiểm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.