Khúc Tương tung ra một cú đấm vào mặt tên côn đồ đầu tiên, khiến hắn ngã xuống đất. Sau đó, cô tiếp tục tấn công những tên còn lại. Cô đá, đấm, và dùng các kỹ thuật võ thuật để đánh bại chúng.
Những tên côn đồ không thể nào chống cự lại Khúc Tương. Chúng nhanh chóng bị cô đánh bại, vội vàng bỏ chạy.
Thấy vậy Doãn Yến Mặc cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Sau đó hắn dõi theo đến khi cô đi vào nhà hắn mới bảo Sở Kiệt lái xe quay về.
Sáng hôm sau, khi Khúc Tương đến trước cổng trường thì tình cờ Ôn Khanh và Tạ Minh Nguyệt vừa hay cũng ở đó. Cô thấy vậy cũng làm lơ đi, nhưng rồi Ôn Khanh đuổi theo, chặn phía trước cô lại. Cậu vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:" Cậu không sao chứ, sao tớ gọi cậu mà cậu không bắt máy ".
Ôn Khanh vừa dứt câu, Tạ Minh Nguyệt cũng chạy lại giở vẻ thảo mai, ả tiến lại cầm tay Khúc Tương, giọng điệu sốt ruột âu lo:" Phải đó, bọn tớ rất lo lắng cho cậu ".
Khúc Tương cảm thấy khó chịu khi bị Tạ Minh Nguyệt chạm vào, nhìn thấy dáng vẻ giả tạo của cô ả, Khúc Tương không khỏi chán ghét và khinh bỉ, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cô ta:" Không cần cậu quan tâm ", nhưng nào ngờ đâu cô ả lại 'A' lên một tiếng rồi ngã xổng xoài trên mặt đất.
Tạ Minh Nguyệt nhìn Khúc Tương, cố tỏ ra đau đớn.
"A... Tương Tương, cậu làm gì vậy? ".
Không một chút để tâm, Khúc Tương nhìn xuống Tạ Minh Nguyệt, cô ả đang nằm trên mặt đất, tay chân khua khoắng, mặt mày nhăn nhó. Khúc Tương biết rằng cô ả đã giả vờ. Cô ả chỉ muốn thu hút sự chú ý của Ôn Khanh.
Thừa biết rằng Ôn Khanh bị ả Nguyệt dùng đòn tâm lí trước đó nên cậu mới chất vấn cô như vậy. Khúc Tương không trách Ôn Khanh, bởi vì sở dĩ cô đã không thiết giải thích rõ ràng.
Đứng trước cảnh tượng trước mắt, Ôn Khanh cúi xuống đỡ Tạ Minh Nguyệt đứng lên, tiếp đó cậu quay sang Khúc Tương nhìn cô với ánh mắt ngần ngại:" Tương Tương...cậu... ".
Đột nhiên, Khúc Tương quay sang Ôn Khanh nói với giọng điệu sắc lạnh:" Nếu cậu nghĩ tớ đã đẩy cậu ta thì cứ cho là vậy đi, cậu cũng không cần quan tâm tớ có sao hay không vì không phải điều đó là không cần thiết hay sao". Nói xong Khúc Tương một mạch đi vào trường trong sự ngỡ ngàng của Ôn Khanh và Tạ Minh Nguyệt. Cô không muốn lãng phí thời gian cho một người giả tạo như ả Nguyệt. Cũng không muốn giải thích với ai đó điều mà bản thân không làm. Không cần thiết.
Vừa đi được một quãng thì Khúc Tương bắt gặp Tiết Đình Đình phía xa xa ngồi thờ thẫn trên ghế đá, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa sầu muộn. Khúc Tương không biết đã có chuyện gì đã xảy ra với Tiết Đình Đình. Khúc Tương biết rằng mình phải hỏi rõ sự tình.
Thế là cô từ từ tiến lại phía Tiết Đình Đình, đến nơi cô gọi lên một tiếng:" Đình Đình ".
Tiết Đình Đình giật mình ngẩng phắt dậy thì nhìn thấy Khúc Tương đang đứng đó nhìn chằm chằm vào mình, cô vội vàng đưa tay lau nước mắt.
Thấy vậy, Khúc Tương cau mày, hỏi han cô đã có chuyện gì với vẻ đầy lo lắng. Nhưng mà Đình Đình chỉ cố gắng nở một nụ cười gượng và đáp lại ba chữ:" Tớ không sao ".
Khúc Tương biết rằng Tiết Đình Đình đang nói dối. Cô nhìn vào mắt Đình Đình, thì cô ấy vội vàng né tránh. Nhận thấy Tiết Đình Đình đang cố gắng che giấu điều gì đó, nhưng cô cũng biết rằng cô không thể ép buộc Đình Đình phải nói ra. Cô chỉ có thể hy vọng rằng Đình Đình sẽ tin tưởng cô và chia sẻ với cô khi cô ấy sẵn sàng.
Khúc Tương khẽ thở dài và nói với Tiết Đình Đình với giọng điệu nhẹ nhàng:" Cậu không muốn nói thì thôi vậy, nhưng nếu cậu có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với tớ. Tớ sẽ luôn ở bên cậu.".
Nghe vậy, Tiết Đình Đình cũng cảm thấy an ủi phần nào, cô khẽ gật đầu nhưng dưới sự thoả hiệp đó thì Tiết Đình Đình lén nở một nụ cười khổ:" Tớ biết rồi ".
* Ba tớ hôm qua đột ngột phát bệnh, đã nằm viện rồi. Chi phí chữa trị rất lớn nhà tớ không thể nào kham nổi. Chuyện như vậy, tớ sau có thể nói với cậu được cơ chứ ! *.
Cả một tuần sau đó, Khúc Tương đến trường mà vẫn không thấy bóng dáng Tiết Đình Đình đi học, cô đã đi hỏi bạn bè và tới thẳng nhà cô ấy nhưng hàng sớm đều nói ba ngày trước họ đã chuyển đi chỗ khác rồi.
Khúc Tương cảm thấy vô cùng bất ngờ và lo lắng. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với Đình Đình. Khúc Tương đã cố gắng liên lạc với Đình Đình qua điện thoại nhưng không có ai nghe máy.
Tối hôm đó, đang đi lang thang trên đường phố, kẻ qua người lại không biết phải làm gì. Chợt, cô nhìn thấy bóng dáng thân quen vừa lướt qua. Khúc Tương vội vàng chạy theo thì đúng thật là Tiết Đình Đình.
Đứng trước nơi mà cô ấy vừa bước vào, Khúc Tương có chút sững người:* Đình Đình...cậu ấy vào đây làm gì?, cậu ấy từ trước đến nay đâu có đến đây *.
Nơi Tiết Đình Đình vừa vào là quán bar Thiên Long, đây là quán bar nổi tiếng trong thành phố. Và cũng là nơi tụ tập của những người máu mặt. Nếu như Đình Đình đã vào đây thì giả sử như có bị quấy rối hay thậm chí bị xâm hại đi chăng nữa thì hậu quả quả thật khôn lường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]