"Nếu tổ trưởng Hứa có nhu cầu..."
Không đợi anh nói xong, Hứa Ý Nùng đã nhích ra khỏi người anh, "Có phải đối với bên A nào quản lý Vương cũng tri kỷ như vậy không?"
Vương Kiêu Kỳ không nhúc nhích, giống như đang suy nghĩ, "Cũng phải xem giá cả nữa."
Hứa Ý Nùng bất giác buồn cười, "Vậy tôi phải cảm ơn Trục Ảnh đã cho tôi được hưởng lợi ké rồi."
"Xin chào, xin hỏi hai vị còn cần hỗ trợ gì không?" Tiếp viên hàng không đứng ở cửa khoang tiễn khách, thấy bọn họ dừng lại một lúc lâu lâu thì mỉm cười hỏi.
Hai người nghe tiếng quay đầu lại.
"Không, cám ơn."
Sau khi trăm miệng một lời nhìn nhau, Hứa Ý Nùng đi trước, Vương Kiêu Kỳ theo sau.
Đến sân bay, Vương Kiêu Kỳ đi toilet, Hứa Ý Nùng ngôi ở khu chờ nghỉ ngơi một lát mới xua tan được cảm giác choáng váng.
"Có muốn ăn chút gì không?”
Không lâu sau, trước mắt Hứa Ý Nùng xuất hiện một cái ly giấy, bên trong chứa nước nóng đang bốc hơi, là Vương Kiêu Kỳ vừa đến phòng trà nước rót.
Hứa Ý Nùng căn cứ vào nguyên tắc "Tôi là bên A bỏ tiền ra", không chút khách sáo đưa tay tiếp nhận, yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của anh.
Sự ấm áp của cốc nước nháy mắt xuyên qua da thịt thẩm thấu khắp cơ thể, toàn bộ quá trình trên máy bay không ăn gì, cô giơ lên uống hai ngụm, lồng ngực theo dòng nước nóng cũng trở nên ấm áp.
"Tôi không đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nao-sau-nhu-tinh-dau/2637210/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.