Chương trước
Chương sau
 

Hứa Ý Nùng cảm thấy mình như đang chơi trò tháp rơi tự do, khi thì bị ném lên trời cao, khi thì một giây sau rơi thẳng xuống đất, liên tục phập phồng, trái tim không ngừng thình thịch, chỉ có thể diễn đạt mọi thứ bằng tiếng nức nở. Mà một người đã lâu không ra chiến trường như cô dù từng có kinh nghiệm chinh chiến cũng vô dụng, cuối cùng sức cùng lực kiệt ghé vào người Vương Kiêu Kỳ, mái tóc dài phủ lên lồng ngực săn chắc của anh.

Có điều, mặc dù đã nhiều năm nhưng bọn họ vẫn hợp nhau như trước.

Bên tai có tiếng ống cao su thắt nút, sau đó có thứ gì đó nặng nề rơi vào thùng rác, chứa đầy chất nhờn dính nhớp như hai cái đầu tiên nằm dưới đáy thùng. Đèn đầu giường sáng lên, Vương Kiêu Kỳ nửa nằm ở đầu giường giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve bả vai lộ ra ngoài chăn của cô, ngón tay len vào tóc cô quấn quanh từng vòng, cúi đầu hôn nhẹ vào mí mắt khép chặt của cô, "Bế em đi tắm nhé?"

Cổ họng Hứa Ý Nùng đã khàn đặc, cô mệt mỏi lắc đầu, ôm chặt lấy cổ anh cũng không cho anh đi tẳm, "Sao thể lực của anh chẳng thay đổi chút nào vậy? Hay là, mấy năm nay anh từng có người khác?"

Anh cũng không nhúc nhích nữa, để mặc cô ở trong lòng anh tìm được một tư thế thoải mái. Anh xoa bóp bả vai cỏ, sau đó quyến luyến hôn lên đó, "Nhịn dữ lầm mới thành ra như vậy."

Lại nhìn cô nói, "Bây giờ cảm thấy anh có được không?"

Hứa Ý Nùng mở hé mắt, hiểu được Tân trước anh mang thù, cố ý đẩy anh một cái, "Chẳng đàng hoàng tí nào, lần đó em đang nói chuyện công việc mà." Một lát sau cũng hỏi anh, "Vậy anh cảm thấy em thế nào?"

Vương Kiêu Kỳ cúi đầu nhìn cô, "Em làm sao?"

"Em có thay đổi chỗ nào không?"

Anh không cần nghĩ ngợi ừ một tiếng, "To hơn, xúc cảm cũng tốt hơn."

Hứa Ý Nùng nóng mặt ngửa đầu lên cắn vào cằm anh, lại bị anh mượn cơ hội ngậm ngược môi lưỡi.

Chờ náo loạn đủ rồi, Vương Kiêu Kỳ không nói gì nữa, ôm thân thể mềm mại của cô, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người cô, dùng ngón tay cuốn mái tóc dài của cô, nhắm mắt nửa nằm nửa tựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

Hai người mồ hôi dính nhớp ôm lấy nhau, chờ cô nghỉ ngơi đủ rồi thì bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện. Cô nằm trên xương quai xanh của anh, ghé sát vào tai anh hà hơi nóng, "Em trang điếm lên nhìn đẹp không?"

Anh lại dịu dàng ừ một tiếng, Đẹp."

"Quần áo em mặc mỗi ngày có đẹp không?"

Anh lại gật đầu, "Đẹp."

"Nước hoa em dùng có thơm không?"

"Thơm."

"Món canh rau củ em nấu có ngon không?"

"Rất ngon."

"Vậy lần sau làm món khác có cà chua, còn có cơm chiên trứng cà chua anh thích nhất cho anh ăn được không?"

"Được."

Cô bò lên một chút, hai tay ôm eo anh chặt hơn, nũng nịu nói với anh, “Mọi thứ đều là cho anh xem cho anh ngửi vì anh học, chỉ vì anh."

Anh kéo cô lên, nâng cằm cô rồi ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, trong nụ hôn triền miên có hơi thở dốc vụn vặt, "Anh biết.”

Cô cũng mút ngược môi lưỡi anh, thở hổn hển hỏi, "Vậy anh thích không?"

Anh trao hơi thở cho cô, kéo dài nụ hôn dịu dàng, "Anh thích."

Cô ôm lấy cố anh cọ cọ, còn nói, "Anh yêu em?"

Anh lặp lại, "Anh yêu em."

Cô hôn ngược lại anh, môi lưỡi hai người lại quấn lấy nhau.

"Còn muốn nghe."

“Anh yêu em."

“Còn muốn."

“Anh yêu em."

Cô hài lòng, ngậm chặt môi anh tiếp tục nụ hôn sâu.

Trước khi chìm đầm lần nữa, anh nẳm lấy tay cô rồi hôn lên từng đầu ngón tay, “Nùng Nùng, từ nay về sau, chúng ta phải đối mặt với rất nhiều thứ."

Cô ừ một tiếng, đau lòng ôm lấy anh, "Cùng nhau đối mặt, sau này anh ở đâu em sẽ ở đó."

Trong những ngày đen tối nhất của anh em không ở bên, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau...

Hai người nhìn nhau thật sâu, trong con ngươi phản chiếu hình bóng đối phương, anh cúi đầu xuống, lần nữa chống lên môi cò, vươn tay tới tủ đầu giường cầm lấy chiếc túi nilon nhỏ cuối cùng.

Đèn đầu giường ấm áp chiếu lên hai bóng dáng mập mờ, Hứa Ỷ Nùng vừa sợ vừa trầm mê. Khi ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng, cả người cô như bị cởi mất lớp da, cuối cùng khóc sướt mướt hỏi Vương Kiêu Kỳ.

"Anh, anh không buồn ngủ sao?"

"Anh không buồn ngủ, vừa vặn điều chỉnh múi giờ."

“…”

#

Hứa Ý Nùng trở lại công ty trong nước, lúc này toàn bộ bộ phận BOM đã xảy ra rất nhiều biến hóa.

Đỗ Tâm cuối cùng đã thành công giành được chức kỹ sư chủ nhiệm trong cuộc cạnh tranh, vinh dự thăng chức lên làm lãnh đạo của bọn họ, mà Tả Sướng của tổ cô không lâu sau đó cũng được điều đến tố BOM 8 dưới sự dẫn dắt của Đỗ Tâm. Sự thay đổi nhân sự bất thình lình này khiến cho hai dự án cô phụ trách thiếu đi nhân lực, kéo dài tiến độ kế hoạch ban đầu của cô, nhưng những chuyện này lúc cô ở Anh hoàn toàn không biết gì cả. Nói cách khác, nếu như cô không trở về sớm, có thể sẽ chẳng hay biết gì trong hai tháng này.

Văn phòng của Vu Tranh —

Hứa Ý Nùng báo cáo tình hình công việc.

Nửa tháng không gặp, Vu Tranh đánh giá cô từ trên xuống dưới, không biết có phải bị kinh hãi quá độ hay không mà cảm giác cô gầy đi một chút.

“Chuyến đi Anh lần này cô vất vả rồi, chuyện dự án chi nhánh cô đã bỏ ra rất nhiều công sức, làm rất tốt. Công ty hiện tại từ trên xuống dưới đều rất coi trọng cô. Đối với chuyện ngoài ý muốn, công ty vì bày tỏ sự an ủi sẽ bồi thường cho cô một số tiền, sau đó trực tiếp phản ánh trong thành tích tháng."

Hứa Ý Nùng chẳng chút để ý những chuyện này, việc bức thiết hơn lúc này là cô muổn tìm kiếm một số chân tướng, "Vu tổng, tôi chỉ muốn biết, trong khoảng thời gian tôi đi Tả Sướng bị điều chuyển tổ vì sao không có ai thông báo cho người lãnh đạo trực tiếp là tôi? Hay là tôi được cử đến chi nhánh ở Anh, cho nên cái chức tổ trưởng tổ 3 này chỉ là vật trang trí? Thậm chí không có quyền biết các thành viên trong tổ sẽ đi đâu?"



Vu Tranh nhẹ nhàng đặt cây bút ký tên trong tay lên bàn làm việc, "Đỗ Tâm thăng chức cũng có nghĩa là tổ 8 sẽ thiếu đi một người, dự án tố 8 phụ trách sắp thu lưới, cấp trên sau khi cân nhắc quyết định điều động một người quen trong nội bộ, sau sau khi lấy ý kiến vài người thì quyết định là Tả Sướng."

Hứa Ý Nùng chỉ cảm thấy buồn cười: "Dự án của tổ 8 sẳp thu lưới, chẳng lẽ dự án của tổ 3 chúng tôi không chuẩn bị thu lưới? Huống hồ một tổ trưởng như tôi vẫn còn ở Anh lại điều Tả Sướng đi, làm thiếu mất hai người. Nếu thật sự tính theo đầu người, tổ 3 của chúng tôi cũng cần bổ sung nhân lực chứ? Dự án 'Mã hóa vị trí chức năng linh kiện' này có biết bao cặp mắt đang ngó theo, nặng nề bao nhiêu chắc không cần tôi phải nói nữa. Tôi còn chưa yêu câu công ty bổ sung nhân lực trong lúc tôi đi công tác thì thôi, đằng này cấp trên còn dùng cách "phá tường đòng bổ tường tây", liệu có bất công quá không?" Cô nói đến đây lại lui một bước.

"Tạm gác chuyện này sang một bên, vì sao người trong tố mình bị điều chuyển mà một người làm tổ trưởng như tỏi lại không hề hay biết gì? Vu tổng, trước khi tôi đi Anh, chính anh đã ở chỗ này, ngay tại văn phòng của anh nói với tôi rằng, lúc tôi không có ở đây, dự án trong tay tổ 3 sẽ do anh đích thân theo dõi, không cần băn khoăn, nhưng vừa trở về lại thành ra như vậy, tôi không thể hiểu được. Trục Ảnh là công ty đầu tiên tôi lựa chọn sau khi về nước, tôi vẫn tin tưởng nó là công bằng công chính, nhưng bây giờ có một loạt sự việc hình như không phải như vậy nữa."

Cô dốc hết sức mình nói ra, ngữ khí có chút kích động, không khí nhất thời đông cứng, Vu Tranh im lặng hồi lâu mới mở miệng.

"Tả Sướng bị điều động cũng là tuân theo ý nguyện cá nhân của cô ấy, cô ấy chủ động đề nghị đến tổ 8."

Nghe vậy, lông mày Hứa Ý Nùng càng nhíu chặt hơn.

"Còn nữa, khi một công ty trù tính đại cục, cấp trên làm thế nào đương nhiên có suy nghĩ của cấp trên, không nên mang theo cảm xúc chủ quan đi phỏng đoán sự sắp xếp của công ty, nghe rõ chưa?"

"Cấp trên? Rốt cuộc cấp trên là ai?" Hứa Ý Nùng không thể nhịn được nữa, lặp lại rồi đặt câu hỏi, "Tổng giám đốc của bộ phận chúng ta?"

Lúc này, Vu Tranh cuộn tròn năm ngón tay gõ lên bàn, cất tiếng gọi thẳng tên cô, "Hứa Ý Nùng!"

Anh ta lập tức quét mắt nhìn ra ngoài phòng làm việc, lại nhìn cò, "Cô không phải người mới, với kinh nghiệm hành nghề của cô, chẳng lẽ cô không biết ở trong công ty phải chú ý lời nói và việc làm của mình sao? Cái gì nên nói hay không nên nói phải dùng đầu óc để suy nghĩ."

Hứa Ý Nùng ngậm miệng không nói nữa, lồng ngực phập phồng lên xuống như bị ngộp thở.

Giây lát sau, Vu Tranh chậm rãi nói, "Cô mới từ Anh về, vẫn chưa điều chỉnh lại múi giờ, người còn khá mệt mỏi, tuần này cũng không cần tăng ca nữa, mỗi ngày trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Chuyện của nhân viên tổ 3 tôi sẽ nhanh chóng tiếp tế lấp đầy chỗ trống của Tả Sướng, tranh thủ không làm chậm trễ tiến độ dự án của các cô."

Thấy ngoài cửa lại có bóng người thoáng qua, anh ta bảo cô về trước.

“Cô đi làm việc đi, có gì lần sau từ từ nói."

Hứa Ý Nùng không nói một lời ra khỏi phòng làm việc của anh ta, cũng không trở về phỏng làm việc mà ra ban công phòng hút thuốc hút liên tiếp hai điếu. Đến điếu thứ ba, vừa ngậm vào môi thì bị một bàn tay đoạt lấy, ngẩng đầu thì đụng phải tầm mắt của Vương Kiêu Kỳ.

“Sao anh lại tới đây?" Cô muốn cướp lại điếu thuốc nhưng không thực hiện được, ngược lại anh còn lấy hết bao thuốc trong túi đi.

Vương Kiêu Kỳ nhìn hai mẩu thuốc lá còn mới trong cát thuốc bên cạnh, ánh mất trầm xuống.

“Nếu anh không đến, em định hút hết gói thuốc này sao? Anh thấy bây giờ chứng nghiện thuốc của em càng lúc càng nặng đấy."

Cô không chịu thừa nhận, "Không hề." Còn mặt dày kéo tay anh, "Trả thuốc lại cho em đi, em hứa sau hòm nay sẽ không hút nữa."

Vương Kiêu Kỳ tin cô mới là lạ, anh thẳng thừng ném bao thuốc lá vào túi mình.

Hứa Ý Nùng thấy thế thì nóng nảy nói, "Ấy!" Muốn móc ra khỏi người anh, lại bị anh giữ chặt cổ tay ngăn lại.

"Bên ngoài còn có người." Anh nhắc nhở.

Hứa Ý Nùng tức giận nhéo cánh tay anh một cái, "Trước kia anh hút thuốc em cũng đâu có quản anh."

Vương Kiêu Kỳ từ trên cao nhìn xuống, "Cái tốt không học em lại học cái xấu?”

Hứa Ý Nùng không hiểu sao lại nhớ đến cái đêm vừa về nước bị anh giày vò trong khách sạn, bèn liếc anh một cái, cố ý oán trách, "Anh tốt chỗ nào chứ?"

Anh hừ cười một tiếng, hỏi ngược lại, "Anh tốt chỗ nào em không biết à?"

Bên tai Hứa Ý Nùng nóng lên, nếu không phải cố kỵ bên ngoài có người, cô đã sớm cào anh.

"Tay." Anh đột nhiên thốt ra một chữ.

“Làm gì?"

"Đưa ra."

Hứa Ý Nùng cho rằng anh muốn nẳm tay cô, ra vẻ rụt rè than thở, "Vừa rồi còn nói bên ngoài có người, anh không sợ bị nhìn thấy à? Lỡ như có ai đột nhiên bước vào thì sao?"

Trong lúc cô nói chuyện, anh trực tiếp kéo tay cô ra, đặt một thứ bọc giấy lên lòng bàn tay cô. Hứa Ý Nùng tập trung nhìn lại, là Mentos vị bạc hà mạnh mẽ, lại quay ngoắc liếc nhìn anh, trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.

Anh thì vẻ mặt nghiêm túc, "Từ hòm nay trở đi anh sẽ cùng em cai thuốc, lúc muốn hút thuốc thì ăn cái này, cung cấp vô hạn, cho đến khi em cai thuốc thành còng mới thôi."

Một nơi nào đó trong cơ thể như bươm bướm đậu trên cánh hoa nhẹ nhàng run rẩy, tay Hứa Ý Nùng nâng viên kẹo bạc hà nho nhỏ kia lên, trái tim lúc này đã mềm nhũn như nước, đầu ngón tay cô không ngừng vuốt ve bao bì giấy mềm mại kia, giống như đang chạm vào hồi ức chỉ thuộc về hai người bọn họ, những hơi thở trong công việc cũng dần tản đi dưới sự dịu dàng của anh.

Mặc kệ như thế nào, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ít nhất, cô vẫn còn có anh.

Bên ngoài ban công lại có mấy người đến hút thuốc, Vương Kiêu Kỳ không làm gì nhiều, chỉ nói với cô, "Tan tầm anh ở bên kia đường chờ em."

Lúc anh rút tay ra, Hứa Ý Nùng ngoắc ngoắc lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn đáp, “Biết rồi."

Tuy rằng hai bên công ty đều không có quy định không cho phép bên A và B yêu đương, nhưng xét về quan hệ hợp tác làm việc lâu dài của hai người, hơn nữa anh làm xong việc ở đây cũng sẽ nhanh chóng dẫn đội rút lui, Vương Kiêu Kỳ không muốn vì chuyện của họ bị người ta đồn đại gì đó ảnh hưởng đến cô. Dù sao tình cảnh hiện tại của cô đã rất gian nan, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, cho nên hai người chỉ có thể âm thầm yêu đương trong công ty.

Thấy thời gian cũng đã trôi qua một lúc, Vương Kiêu Kỳ nói phải đi ra ngoài, Hứa Ý Nùng ồ một tiếng, nhưng trong khoảnh khắc anh cất bước kia cô giống như nhớ tới gì đó, đột nhiên gọi anh lại.

"Chờ một chút.”

Vương Kiêu Kỳ ngoái đầu nhìn lại, cô lui về phía sau vài bước cho đến khi ở góc ban còng không còn đường lui, đưa tay vẫy anh, bảo anh cùng qua đó, “Cà vạt của anh bị lệch, để em sửa lại cho anh, góc này đứng bên ngoài không nhìn thấy."

Vương Kiêu Kỳ nhìn thoáng qua bên ngoài rồi bước qua như cô mong muốn.

Đại khái là lo lắng có người đột nhiên lại đây, cho dù anh đến trước mặt cô cũng duy trì một khoảng cách nhất định.

Hứa Ý Nùng đưa tay đỡ lấy cà vạt của anh giả vờ sửa sang, sau đó bất ngờ kéo người anh xuống. Vương Kiêu Kỳ không hề phòng bị, không chờ anh kịp phản ứng, cô nhanh chóng kiễng chân dán lên môi anh, cảm giác được cơ thể anh cứng ngắc, cô lém lỉnh cười.

"Em còn chưa sợ, quản lý Vương lại sợ gì chứ?"

Lúc này đổi lại anh rụt rè, "Đừng làm rộn."

Cô không chịu buông tha mút nhẹ môi anh, "Sao hả, không cho hút thuốc cũng không cho người ta hôn?" Còn nói với anh, "Em đã sớm quan sát qua, nơi này là góc chết, camera không thấy." Lại kéo cà vạt kéo anh xuống.

Anh thuận thế cúi đ'âu để cho cô kéo lấy mình quấn quýt chốc lát, hai người cứ như thế trốn vào góc môi lưỡi chạm nhau. Anh nầm cằm cò, cũng hôn vô cùng nhập tâm. Anh cảm thấy cô dường như rất hưởng thụ loại cảm giác kích thích có thể bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào này.

Cuối cùng hai người trở về văn phòng làm việc chung, cả hai đều tỏ ra như không có việc gì ngồi xuống. Vương Kiêu Kỳ uống liền hai chai nước khoáng vẫn cảm thấy trên đầu lưỡi còn tràn ngập mùi son môi, nhưng trong miệng lại có mùi thơm lưu lại, thậm chí còn mang theo một chút ngọt ngào.

Hai người cũng sẽ mượn lúc uống nước cách khoảng không nhìn nhau, ánh mắt mập mờ lại chậm rãi dời đi.

Kỳ Dương thấy anh không ngừng uống nước thì không khỏi tò mò hỏi.

"Lão đại, anh khát lắm à? Giờ đã là mùa đông rồi, không đến mức mất nước như vậy chứ? Hay anh từ Anh về không hợp đất hợp nước nên người trở nên yếu ớt rồi?" Cậu ấy còn định rủ rỉ, "Đàn ông ấy à, khỏng thể yếu..."



Còn chưa dứt lời, chai nước khoáng trống không trong tay Vương Kiêu Kỳ đã gõ "bang" lên đầu cậu ấy. Kỳ Dương đối diện với gương mặt liệt khi tập trung vào công việc của anh, đồng thời bên tai vang lên lời cảnh cáo.

"Nói nhiều, làm việc đi."

Kỳ Dương bị đau ôm đầu, trong lòng không ngừng kêu khổ: Chết tiệt, vừa về đã như vậy, phải chi từ Anh về muộn một chút thì hay rồi! Một cỗ máy làm việc tàn nhẫn!

#

Hứa Ý Nùng vừa tan ca thì đi thẳng ra khỏi văn phòng theo lời hẹn của Vương Kiêu Kỳ. Mặc dù hai người đối mặt làm việc cùng nhau mỗi ngày, cô cũng cảm thấy thời gian không đủ. Hai người bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều, chỗ trống năm năm qua không phải nói bù đẳp là có thể bù đắp. Hiện tại Nhất Duy lại đang đếm ngược thời gian rời đi, chờ anh thật sự đi rồi trong lòng cô không biết sẽ trống rỗng đến thế nào.

Thang máy tới, Hứa Ý Nùng thu lại suy nghĩ, cửa vừa mở ra thì phát hiện bên trong chỉ có một mình Vu Tranh.

Cô gọi một tiếng, "Vu tổng." Chỉ là có chút không được tự nhiên.

Tuy rằng bên trong thang máy trống trải, nhưng Vu Tranh vẫn lịch sự nhường đường, anh ta gật đầu, cô đi vào.

Cửa lại khép lại, chậm rãi rơi xuống.

Anh ta ở bên cạnh mở miệng trước, "vẫn còn tâm trạng?"

Hứa Ý Nùng chỉnh lại dây đeo trên vai, "Hết rồi."

Vu Tranh đút tay vào túi quần âu phục, mắt nhìn con số trên màn hình thang máy, “Cô đến Trục Ảnh chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi nhưng có một số việc đã làm rất xuất sắc, mọi người đều thấy rõ như ban ngày, cô cũng là một người rất thông minh, biết mình muốn gì."

Hứa Ý Nùng cười cười, nửa đùa nửa thật nói, "Lãnh đạo, anh đang phát thẻ 'Nhân viên tốt' cho tôi sao?"

Vu Tranh nghiêng mắt qua, tiếp tục nói, "Nhưng cô vẫn còn quá trẻ, có đôi khi vẫn chưa thể kiềm chế được hỉ nộ ái ố."

Hứa Ý Nùng trầm mặc, cho đến khi ra khỏi thang máy, thoát khỏi camera mới nói chuyện, cô đi theo phía sau Vu Tranh.

"Thật ra, anh cũng biết đúng không?"

Bước chân Vu Tranh chậm lại, Hứa Ý Nùng có thể đuổi kịp.

"Anh cũng biết tôi đột nhiên bị điều đi Anh, bỏ lỡ tư cách cạnh tranh, sau khi trở về người của tôi cũng bị điều đến tố 8, những thứ này cũng đâu phải trùng hợp đúng không?"

Vu Tranh dừng chân nhìn cô, cô cũng nhìn anh ta, "Thật ra cái gọi là cạnh tranh gì đó đã sớm định sẵn người thắng cuộc, chỉ là diễn ra cho có hình thức mà thôi. Cử tôi đi Anh và điều người từ trong tổ của tôi là đang cảnh cáo tôi nên nhận rõ thân phận của mình. Chỉ cần có người muốn làm thì việc muốn chèn ép một tổ trưởng nhỏ bé như tôi rất dễ dàng." Cô lại cười lạnh một tiếng, "Vu tổng, không phải tôi không biết kiềm chế hỉ nộ ái ố, mà là tôi không thể lần lượt tiếp nhận sự tính toán dơ bẩn chiến thầng không vẻ vang này."

Vu Tranh nói trúng tim đen: "Cô từ Nhật Bản đến Trục Ảnh nên hiểu, công việc ở đâu cũng giống nhau, nó luôn là kiểu bạn chơi được thì chơi, chơi không nối thì rời đi. Cô muốn công bằng, nhưng trên đời này làm gì có nhiều công bằng như vậy?"

“Cho nên anh cũng ngầm thừa nhận luật chơi này?" Đáy mắt Hứa Ý Nùng xẹt qua tia thất vọng. Từ lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp bộ phận bị tổ trưởng khác nhằm vào, anh ta thân làm lãnh đạo nhìn nhận vấn đề về cả hai phía, nói chuyện công bằng. Cô không chỉ coi anh ta là lãnh đạo mà còn kính trọng anh ta như một vị tiền bối. Nhưng từng chuyện một xảy ra, khi cô lần lượt bị đẩy ra ngoài, cô phát hiện ở trước mặt lợi ích, bản chất của anh ta và những người đó không khác nhau là mấy.

Tầm mắt Vu Tranh dời sang chỗ khác, anh ta nói, "Nếu có thể, tôi cũng muổn bảo vệ tốt tất cả mọi người, nhưng tôi ở vị trí này cũng có sự khó xử của tôi."

Hứa Ý Nùng nghe thấy, cũng đã thông suốt, cô gật đầu, "Được, tôi biết rồi, Vu tổng, tôi hiểu cho anh." Cô chỉnh lại túi xách của mình rồi rời đi.

Vu Tranh ở phía sau cô nói, "Tôi đưa cô về."

Hứa Ý Nùng từ chối, "Không phiền anh nữa."

Hai người ra khỏi ngoài toà nhà văn phòng, Vu Tranh bước nhanh đuổi theo, "Cô chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói với cô.”

Hứa Ý Nùng dừng lại, vẫn cung kính như trước, "Mời anh nói."

Vu Tranh thay đổi giọng điệu nghiêm túc vừa rồi khi nói chuyện còng việc, anh ta hạ giọng, "Em thông minh như vậy, hẳn đã sớm nhìn ra tôi đối xử với em không giống những người khác. Trong lòng em có ấm ức tôi biết, nhưng toàn bộ bộ phận không phải do một mình tôi định đoạt, tôi chỉ có thể cố gắng bù đắp hết khả năng. Em còn trẻ, sau này sẽ có cơ hội." Anh ta thoáng dừng lại chốc lát rồi nói tiếp, "Nhưng tôi đối với em..."

"Vu tổng." Hứa Ý Nùng ngắt lời anh ta, không để anh ta nói tiếp, "Tôi rất cảm ơn sự thưởng thức của anh, tôi cũng cảm nhận được sự chiếu cố của anh trong công việc, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể bù đẳp. Tôi vừa mới nói, tôi hiểu khó xử của anh, cho nên, anh vẫn là lãnh đạo của tôi." Một câu nói hoàn toàn vạch rõ giới hạn giữa hai người họ.

"Em biết tôi có ý gì, cũng hy vọng em đừng đem cảm xúc công việc vào chuyện riêng tư." Anh ta tiến gần về phía cô, "Tòi thật sự nghiêm túc, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được em luôn trốn tránh tôi."

Hứa Ý Nùng lùi lại, nói rõ ràng với anh ta, "Cho dù tôi bỏ qua công việc, giữa chúng ta ngoại trừ cấp trên cấp dưới cũng sẽ không có quan hệ gần gũi hơn."

"Nếu bởi vì tôi là cấp trên tạo gánh nặng tư tưởng cho em, sau này tôi có thể xin thuyên chuyển từ bộ phận BOM đến bộ phận IT, vốn cũng không thể luôn kiêm hai chức vị một lúc."

"Đó không phải là lý do quan trọng nhất."

"Bởi vì tôi đã ly hôn và có con?"

Hứa Ý Nùng lầc đầu, "Tôi cũng không có bất kỳ thành kiến nào đối với những thứ này."

"Vậy là bởi vì Vương Kiêu Kỳ?"

Từ trong miệng anh ta thốt ra cái tên này, ánh mắt Hứa Ý Nùng chợt lóe lên, lại lập tức bình tĩnh lại. Đã như vậy thì cũng không có gì phải giấu diếm nữa, cô dứt khoát thừa nhận.

"Đúng." Cô nhìn thẳng về phía anh ta., "Còn nhớ người bạn trai cũ lúc trước tôi từng nói với anh không?"

Vu Tranh biến sắc, nhớ lại.

"Bạn học?"

“Bạn học cấp hai và cấp ba, cả ở đại học nơi đất khách quê người."

Hứa Ý Nùng: "Chính là anh ấy." Lại nhếch môi cười, "Bởi vì anh ấy ở đây, cho nên tôi mới từ chức ở Nhật Bản và vào Trục Ảnh. Tòi là vì anh ấy mới đến đây."

Vu Tranh im lặng một lúc lâu, dường như không thể nói ra điều gì nữa.

Vương Kiêu Kỳ ở trong xe đợi hồi lâu, đang muốn gọi điện thoại cho Hứa Ý Nùng thì cửa sổ xe ghế lái phụ đột nhiên gõ vang.

“Cốc cốc" hai tiếng, anh nhìn thấy cô mở cửa ghế lái phụ ra. Cô phong trân mệt mỏi ngồi vào, đồng thời mang theo một cảm giác mát mẻ.

“Sao lại..." Anh mới nói hai chữ, cô đã vội vã nhào tới bịt môi anh lại. Cô giống như một động vật nhỏ thiếu thốn tình yêu và không có cảm giác an toàn, ngã vào lồng ngực anh, vừa hôn anh vừa mơ hồ nói.

"Kiêu Kỳ, Kiêu Kỳ, anh ôm em đi, ôm em một lát..."

Vương Kiêu Kỳ đỡ lưng cò, ôm chặt lấy cô, đồng thời trao cho cô nụ hôn sâu hơn.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.