Sau đó, tuân nào họ cũng đến thành phố H chăm sóc bà nội, có hôm Hứa Ý Nùng vào phòng bệnh dém chăn cho bà xong đi ra thấy anh đang đứng trong hành lang, sắc mặt không chút gọn sóng, đen tối khó hiếu.
Cô nhẹ nhàng đi qua, ôm chặt eo anh từ phía sau, không nói gì mà chỉ úp mặt vào lưng anh, lẫng lặng ôm như vậy.
Vưong Kiêu Kỳ hơi cử động, phủ tay mình lên mu bàn tay cò, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo. Hứa Ý Nùng thử làm ấm nó nhưng lại thành phí công vô ích.
Cô chỉ đành yên lặng ghé vào lưng anh, mặc cho khóe mắt mình cay cay.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng mở miệng, anh gọi cô.
“Nùng Nùng."
“Em đây."
“Anh muốn giành lại quyền chăm sóc bà, dùng những tài sản ấy."
Hứa Ý Nùng không thấy có gì bất ngờ, cô chỉ gật đầu, ôm anh chặt hơn như muốn dính anh vào ngực mình.
"Được, anh quyết định thế nào em cũng ủng hộ anh."
Rồi họ cũng không nói thêm gì, chỉ ôm nhau như vậy, dựa sát vào nhau, dường như chỉ cần trái tim họ dán vào nhau là có thể bên nhau đến cùng trời cuối đất.
Nhưng khung cảnh Vương Kiêu Kỳ ở dưới gara kia vẫn khắc sâu trong đầu Hứa Ý Nùng, mỗi lần nghĩ tới trong lòng cô đều vô cùng đau khổ. Cô không muốn thấy anh đau khổ như vậy nữa, cỏ nghĩ mình cần kết thúc chuyện này. Nểu trong lòng anh không nỡ, vậy cô sẽ giúp anh làm mọi chuyện.
Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nao-sau-nhu-tinh-dau/2637172/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.