“Em có mệt quá không?"
Đây là chuyện duy nhất Vương Kiêu Kỳ quan tâm.
"Nhưng sáng nay em dùng giấy thử, có lẽ trưa nay sẽ rụng trứng, nên phải tranh thủ." Hứa Ý Nùng vội vàng đi vào nhà tầm, nghĩ một hồi còn kéo anh theo, "Hay hai đứa mình tắm chung đi, tiết kiệm thời gian."
“…”
Cứ thế, đồng chí Vương Kiêu Kỳ bât đầu hoạt động thể lực trên gánh nặng đường xa.
Xong việc, Hứa Ý Nùng như bị gặm nhấm hết một tầng da mà dụi vào lòng Vương Kiêu Kỳ, khuôn mặt phiếm hồng, dưvị vẩn quyến luyến. Tấm chăn trượt xuống đầu vai cô, Vương Kiêu Kỳ kịp thời kéo lên che lại.
Anh vuốt mái tóc rối bời của cô, lại lấy mũi cọ cọ cổ cô, cô thấy ngứa thì rên khẽ một tiếng rụt cổ lại, rồi nghe anh dịu dàng nói, có vẻ hơi bất ngờ.
"Lúc cuối, em..." Anh ngừng một lúc rồi đổi câu hỏi: "Học đâu ra thế?"
Cô cố gắng mở mắt ra, cố tình hỏi anh: "Em làm sao?"
Vương Kiêu Kỳ cười cười, ghé sát vào tai cô nói ba chữ lời ít ý nhiều: "Rất ấm áp."
Hứa Ý Nùng đá anh một cái dưới chán, anh cũng mặc cho cô làm loạn. Đến khi nghịch đủ rồi, cô vắt chân lên chân anh, xoay cả người sang ngồi lên eo anh.
Vương Kiêu Kỳ ôm lấy cô: "Còn muốn?"
Hứa Ý Nùng giơ tay gõ nhẹ anh một cái: "Trông em thèm khát thế cơ à?"
Vương Kiêu Kỳ không ý kiến gì, có thể thấy rõ nét suy tư trong đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nao-sau-nhu-tinh-dau/2637167/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.