Chương trước
Chương sau
 

Hứa Ý Nùng hiểu được suy nghĩ của anh, anh là cô nhi, đứa bé chỉ có cùng họ với cô mới là danh chính ngôn thuận.

Nói thật, cô đã từng một lần muốn thoát khỏi họ Hứa này, cho nên khi anh đề cập, phản ứng đầu tiên của cô là lựa chọn trầm mặc.

Vương Kiêu Kỳ cũng biết băn khoăn của cô, thấy cô chậm chạp không đáp bèn xoa đầu cô nói, “Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của anh, cuối cùng thế nào anh vẫn tôn trọng ý kiến của em.”

Anh càng biểu hiện hời hợt, Hứa Ý Nùng lại càng đau lòng, cô kéo tay anh dán lên mặt mình.

“Anh đừng lúc nào cũng nhường nhịn em, anh muốn con họ Hứa thì họ Hứa, em chỉ là, có chút không cam lòng thôi.”

Vương Kiêu Kỳ dịu dàng gãi cằm cô, “Phải còn một thời gian nữa con mới ra đời, chuyện này sau này nói cũng không muộn, em ngủ một lát đi.”

Hứa Ý Nùng gật gật đầu, tựa vào xe nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Sau khi xác nhận mang thai, trạng thái mang thai sớm của cô rất rõ ràng, nhất là mệt mỏi rã rời, trước kia vừa đến đồng hồ sinh học là cô sẽ tỉnh ngay, căn bản không cần đồng hồ báo thức, bây giờ cô phải chờ Vương Kiêu Kỳ gọi mấy lần, còn dính vào người anh ngủ nướng, anh cũng biết là do hormone mang thai, lần nào cũng ôm cô rời giường đi toilet.

Toàn bộ quá trình Hứa Ý Nùng tựa như gấu túi treo trên người anh, nhìn anh đâu vào đấy chuẩn bị xong hết thảy cho cô, hưởng thụ anh đánh răng súc miệng cho cô.

Xong rồi cô còn nhìn anh cười ngây ngô, “Bây giờ có phải em là một con gấu trúc được bảo vệ không?”

Vương Kiêu Kỳ cũng cưng chiều nhìn cô, “Đâu chỉ bây giờ, em vẫn luôn là gấu trúc của anh.”

Cô kéo tay anh đặt lên bụng dưới bằng phẳng của mình, “Vậy nó thì sao?”

Vương Kiêu Kỳ cười hôn cô một cái, “Nó là gấu trúc con của anh.”

Hứa Ý Nùng cũng dịu dàng hôn anh, trong miệng hai người đều mang theo vị bạc hà tươi mát của kem đánh răng, sau đó cô ghé vào vai anh cảm thán, “Thật muốn nó ra đời sớm một chút, rất muốn ôm nó hôn nó, nói cho nó biết bố mẹ yêu nó nhường nào.”

Vương Kiêu Kỳ lau mặt cho cô, “Thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi.”

Hứa Ý Nùng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy vui vẻ, dính vào sự vuốt ve an ủi của Vương Kiêu Kỳ là không muốn rời khỏi người anh nữa.

Lần đầu tiên cô biết, thì ra cảm giác mang thai đứa con của người mình yêu là vi diệu như thế, loại hạnh phúc như vỡ òa trong lồng ngực mỗi sớm mai thức giấc.

Vì bé cưng, cô bắt đầu dọn hết giày cao gót trong tủ giày, mua một đống giày để bằng, người trong công ty không biết cô mang thai, còn tưởng rằng gần đây cô thay đổi phong cách, cô cũng thận trọng phụ họa,

“Đúng vậy, giày cao gót đi mệt quá, đi giày để bằng vẫn thoải mái nhất, còn không phồng chân.”

Trái tim thủy tinh của cô cũng sẽ làm theo lời bác sĩ nói trước đó, cứ cách hai ngày lại dùng que thử thai kiểm tra trạng thái dương tính. Mỗi lần kiểm tra trong lòng như đang đánh trống “thùng thùng”, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn. Chờ nhìn thấy màu sắc dương tính đậm hơn lần trước, cô mới thoáng yên lòng.

Để so sánh rõ, cô dán một loạt giấy kiểm tra lên một quyển sổ nhỏ, Vương Kiêu Kỳ vừa về nhà sẽ đưa cho anh xem, chia sẻ niềm vui sướng không giấu được của mình.

“Chồng ơi anh xem, HCG lại tăng gấp đôi, bé cưng đang phát triển khỏe mạnh.”

Vương Kiêu Kỳ vốn cũng không hiểu lắm kiến thức về thời kỳ mang thai này, nhưng theo cô tìm kiếm trên mạng, anh ngày càng hiểu được ý nghĩa của từng chỉ tiêu.

Hơn nữa sau khi có con, anh rõ ràng cảm giác được trạng thái của Hứa Ý Nùng ngày càng tốt hơn, tinh thần lúc nào cũng phơi phới.

Cô thật sự rất khát vọng đứa bé này.

Bởi vậy mỗi ngày anh sẽ dành nhiều thời gian ở bên cô hơn, cũng không tăng ca nữa, toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình, chăm sóc tốt ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô.

Chỉ là hai vợ chồng cẩn thận từng li từng tí, có một ngày vẫn xảy ra sự cố.

Ngày đó Hứa Ý Nùng mở một cuộc họp buổi chiều, nảy sinh một số bất đồng nghiệp vụ với bộ phận IT nên tranh chấp một hồi, trong cuộc họp có thể là do quá mức tập trung không quá để ý, sau đó cô chợt cảm thấy bụng đau âm ỉ, bèn nhanh chóng đến toilet một chuyến. Cô còn cố ý chọn bồn cầu ngồi, nhưng vừa cởi quần ra cô đã thấy vết máu loang lổ trên quần lót. Cô không khỏi cả kinh, còn chưa ngồi xuống lại có một luồng nhiệt từ bụng dưới rơi xuống, dọc theo đùi nhỏ giọt lên nền gạch men.

Lần này cô sợ tới mức mặt mày trắng bệch, đầu óc vốn còn đang suy nghĩ đến cuộc họp bỗng trở nên trống rỗng, hoang mang vô định, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Vương Kiêu Kỳ, lúc ấy tay cầm lấy điện thoại của cô cũng run rẩy không thôi.

Lúc nhận được điện thoại Vương Kiêu Kỳ cũng đang họp, cho rằng cô lại hỏi anh khi nào tan tầm như thường ngày, đang định hạ giọng đáp lời, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở và giọng điệu gần như tuyệt vọng của cô.



“Chồng ơi, em đột nhiên chảy máu, có phải, có phải con mất rồi không?”

Vương Kiêu Kỳ thoáng chốc sửng sốt, chào hỏi lãnh đạo rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp trấn an cô.

“Không sao đâu, em đừng tự dọa mình, bây giờ em đang ở đâu?”

Hứa Ý Nùng vẫn ngồi trên bồn cầu không dám lộn xộn, cô nghẹn ngào nói cho anh biết, “Còn ở công ty, em, em không dám nhúc nhích.”

“Vậy đừng nhúc nhích, anh lập tức tới đón em, đừng nghĩ lung tung, chờ anh.”

Cúp điện thoại, anh gửi cho lãnh đạo một tin nhắn Wechat rằng trong nhà có việc gấp, cũng không đợi trả lời đã rời đi.

Lúc lái xe đến Trục Ảnh, bên kia đã tan tầm. Vừa thấy thang máy đều ở các tầng khác, Vương Kiêu Kỳ bước nhanh lên hành lang, bốn bước thành hai nhanh chóng đến tầng làm việc của Hứa Ý Nùng.

Anh chạy tới văn phòng của cô nhưng không thấy ai, vừa đi ngoài hành lang vừa gọi điện thoại cho cô.

Lúc này cô mới nói cho anh biết mình đang ở trong nhà vệ sinh.

Vương Kiêu Kỳ đi vào nhà vệ sinh, gõ cửa liền ba tiếng hỏi có ai khác không, đợi chỉ có Hứa Ý Nùng đáp lời mới bước nhanh vào.

Hứa Ý Nùng nghe được tiếng bước chân của anh thì mở cửa ra. Khoảnh khắc nhìn thấy anh cô rốt cuộc cũng không khống chế được cảm xúc, bộc lộ hết toàn bộ. Anh thấy trong tay cô còn cầm miếng giấy dính máu, miệng thì nói năng lộn xộn.

“Chồng, con, con...”

Vương Kiêu Kỳ như gió đi tới trước mặt cô, nửa ngồi xổm xuống, nắm chặt hai tay cô rồi ổn định cảm xúc của cô.

“Anh đến rồi đây, đừng sợ, không sao cả, chúng ta đi bệnh viện.” Anh vừa nói vừa kéo quần cho cô, sau đó cởi áo vest của mình khoác lên người cô, lại ôm cô đi ra ngoài.

Hứa Ý Nùng ôm cổ anh vùi đầu vào hõm vai anh, cả đường đi đều nhỏ giọng khóc nức nở, cô trách bản thân,

“Đều tại em không tốt, hôm nay họp không nên tranh luận với bọn họ, có thể đã động thai, em thật sự quá kém cỏi, không chăm sóc tốt bản thân cũng không chăm sóc tốt cho con.”

Lúc này cô càng mất bình tĩnh, Vương Kiêu Kỳ lại càng bình tĩnh, “Có lẽ chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường lúc mang thai, em đừng suy nghĩ lung tung.”

Nhưng Hứa Ý Nùng vốn đã mang trái tim thủy tinh, sao lại không suy nghĩ lung tung cho được, thậm chí cô còn nói, “Chỉ cần con khỏe mạnh, em sống ít đi vài năm cũng không sao.”

Vương Kiêu Kỳ ôm đầu cô,

“Nói bậy bạ gì đó? Con nhất định rất khỏe mạnh, em cũng sẽ sống thọ.”

Dưới sự bầu bạn và trấn an của anh, tâm tình bất an của Hứa Ý Nùng mới chậm rãi ổn định lại.

Lúc hai người đến bệnh viện thì chỉ có thể cấp cứu, trạng thái lúc này của Hứa Ý Nùng Vương Kiêu Kỳ cũng không dám để cô tự mình xuống giường, cho nên từ lúc vào bệnh viện đến đăng ký rồi đến lúc vào phòng cấp cứu anh đều ôm cô, bước đi vội vàng.

Bác sĩ y tá lui tới còn có bệnh nhân đều ném ánh mắt tới đây, có mấy cô gái còn lôi kéo bạn trai hoặc chồng mình kêu bọn họ học tập.

“Nhìn chồng nhà người ta kìa!”

Bác sĩ trong phòng cấp cứu nhìn thấy tư thế của bọn họ đi vào cũng giật nảy mình.

Bà ấy hỏi, “Sao vậy, đây là?”

Vương Kiêu Kỳ thay Hứa Ý Nùng đáp, “Vợ tôi xuất huyết trong giai đoạn đầu mang thai.”

Bác sĩ hỏi mang thai được mấy tuần.

Hứa Ý Nùng chưa kịp nói, lại là Vương Kiêu Kỳ nói,

“Năm tuần.”



“Tình huồng trước đó thế nào? Từ lúc biết mang thai đến nay vẫn có triệu chứng xuất huyết hay là hôm nay đột nhiên xuất huyết?”

Vương Kiêu Kỳ: “Lúc vừa biết mang thai có ra chút máu, lúc ấy đến kiểm tra bác sĩ nói là kinh nguyệt mang thai, sau đó không có, hôm nay là đột nhiên.”

Bác sĩ quan sát Vương Kiêu Kỳ, cầm bút viết một chuỗi trên sổ bệnh án, còn cảm thán một tiếng, “Tôi hỏi vợ cậu, kết quả đều bị cậu trả lời.” Bà ấy đặt bút xuống rồi nói, “Có điều là một người chồng tốt.”

Sau đó bà ấy chỉ tay lên giường kiểm tra phía sau,

“Đặt người ở đó đi, tôi kiểm tra trước.”

Vương Kiêu Kỳ cũng không để ý câu bà ấy nói, cẩn thận đặt người lên.

Bác sĩ muốn kéo rèm kêu anh ra ngoài, Vương Kiêu Kỳ sợ Hứa Ý Nùng không thấy anh lại sợ hãi, thẳng thắn hỏi một câu, “Vợ tôi cũng không thể nhìn sao?”

Bác sĩ tiếp tục đuổi anh ra ngoài, “Cậu ở đây ngoại trừ làm cô ấy căng thẳng hơn dẫn đến làm chậm trễ kiểm tra thì không có tác dụng gì cả. Mau ra ngoài cho tôi, chờ ở bên ngoài đi.”

Cứ như vậy, Vương Kiêu Kỳ vẫn bị đuổi ra ngoài, nói trong lòng không lo lắng một chút là giả, vừa ra ngoài anh liền chống eo đi tới đi lui, cảm giác một phút cũng dài dằng dặc.

Hứa Ý Nùng không nhìn thấy Vương Kiêu Kỳ quả thật cũng khẩn trương hơn, cô nhìn thấy tư thế của bác sĩ thì không khỏi lo lắng hỏi, “Bác sĩ, kiểm tra này, liệu có làm tổn thương bé cưng không?”

Bác sĩ đeo khẩu trang, mở rộng chân cô ra một chút,

“Không kiểm tra thế này thì sao tôi thấy cô chảy máu ở đâu?” Sau đó nhấc một chân cô lên, “Nào, thả lỏng.”

Cả người Hứa Ý Nùng vẫn vô cùng căng thẳng, chờ bác sĩ lấy tăm bông ra, bà ấy nói, “Đã không còn triệu chứng xuất huyết nữa, cô kể lại quá trình xuất huyết hôm nay tôi nghe xem.”

Hứa Ý Nùng bèn kể tỉ mỉ cho bà ấy nghe một lần.

Bác sĩ nghe xong bảo cô xuống giường, sau đó kê siêu âm B, “Trước mắt máu đã ngừng chảy, nguyên nhân xuất huyết là do ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, có dấu hiệu sảy thai. Cô đến phòng siêu âm B làm siêu âm B xem tình hình phôi thai thế nào, có kết quả rồi thì đưa tôi xem.”

Hứa Ý Nùng đáp lời nhận lấy bệnh án, nói cám ơn rồi đi ra khỏi phòng khám.

Vừa nhìn thấy cô đi ra, Vương Kiêu Kỳ lập tức bước tới đón.

“Thế nào? Tình huống gì?” Thấy sắc mặt cô vẫn chưa chuyển biến tốt, anh cũng không che giấu được sự lo lắng.

Hứa Ý Nùng nói với anh, “Bác sĩ nói máu hết chảy rồi, bảo em đi siêu âm B kiểm tra thử.”

Vương Kiêu Kỳ vừa nghe máu đã cầm thì tâm thần cũng bình tĩnh hơn chút, “Vậy bây giờ chúng ta đi siêu âm B.” Nói xong lại định ôm cô.

Lần này Hứa Ý Nùng đỏ mặt, lui về phía sau, “Em bây giờ không sao rồi, ôm ở nơi công cộng, người ta nhìn thấy sẽ chê cười đấy.”

Vương Kiêu Kỳ không chút để ý đáp, “Có gì đâu chứ? Anh ôm vợ mình chứ có ôm người khác đâu.”

Hứa Ý Nùng đẩy đẩy anh, nhấn mạnh bây giờ mình thật sự không sao rồi, ý bảo anh đi mau, lúc này anh mới thôi.

Trong phòng siêu âm B, khoảnh khắc Hứa Ý Nùng nằm lên vẫn có chút khẩn trương, bác sĩ kiểm tra bảo cô thả lỏng, cô hít thở sâu vài lần rồi thả lỏng tinh thần.

Bác sĩ không nói lời nào cô cũng không dám hỏi, sợ nghe được tin tức gì không tốt, cho đến khi bác sĩ nói,

“Được rồi, có thể dậy rồi.”

Sau đó đưa cho cô một tấm hình siêu âm B đã được in và ký tên, Hứa Ý Nùng mới ấp úng hỏi, “Bác sĩ, con tôi, vẫn khỏe chứ?”

Bác sĩ ừ một tiếng, “Phôi thai tim thai đã có cả rồi, mới năm tuần mà có thể thấy là sớm đấy, sau này cô nhớ chú ý nghỉ ngơi, không nên làm các vận động kịch liệt.”

Lúc Hứa Ý Nùng ra khỏi phòng siêu âm B, Vương Kiêu Kỳ nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của cô thì trong lòng thoáng lộp bộp, vừa muốn tiến lên ôm cô, cô đã bước nhanh tới trước, giơ một tấm hình siêu âm B ra trước mặt anh, kích động chỉ vào một chấm đen nhỏ như sâu lông, rơm rớm nước mắt nói, “Chồng, bé cưng của chúng ta, đã có tim thai rồi.”

Vương Kiêu Kỳ nhìn chấm nhỏ đen tuyền kia, nghe thấy cô nói đã có tim thai, hốc mắt anh cũng không kìm được nóng rực.

------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.