Hứa Ý Nùng ngoại trừ giai đoạn đầu xuất huyết và nôn nghén khá nghiêm trọng ra, những kiểm tra thai kỳ sau đó đều thuận lợi, có điều thai của cô máy khá sớm, lúc thai được năm tháng cô đã cảm giác được bé cưng bắt đầu đá cô.
Mỗi lần bé cưng đá cô, cô đều có một cảm giác tồn tại kỳ diệu.
Nhưng theo sự phát triển của bé cưng, bụng của cô cũng phình to hệt như một quả bóng cao su, dáng người vốn thon thả quyến rũ cũng trở nên mập mạp.
Cô khó tránh khỏi có chút lo âu, có một buổi tối cơm nước xong, cô gối lên hai chân Vương Kiêu Kỳ lười biếng nằm trên sô pha, “Chồng, em béo lên rồi, nếu sinh bé cưng xong không lấy lại dáng thì làm sao bây giờ?”
Vương Kiêu Kỳ không coi trọng chuyện này, không chút nghĩ ngợi nói,
“Không đâu, em thế nào anh cũng cảm thấy đẹp.”
Còn đặt tay lên bụng bầu tròn trịa của cô, dịu dàng hỏi, “Có phải không bảo bối?”
Hứa Ý Nùng ngây người, sau đó kéo anh bắt đầu lên án, “Anh, anh, anh gọi nó là bảo bối!”
Vương Kiêu Kỳ mỉm cười, “Thì sao?”
Cô bĩu môi, “Anh chưa từng gọi em là bảo bối.”
Anh nhéo mũi cô,
“Em ghen với cả con? Có ấu trĩ không cơ chứ?”
Trong lòng cô tràn đầy ấm ức,
“Nhưng anh chưa từng gọi em là bảo bối.”
Sau khi mang thai, không biết có phải do nguyên nhân progesterone không mà cô trở nên cảm tính lại rất mẫn cảm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nao-sau-nhu-tinh-dau/2637139/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.