Ngày mới lên, ai cũng không nhắc lại chuyện đêm trước. Đông Đan Lung vẫn im lặng không phát ra dù chỉ một thanh âm.
Sau giờ ngọ, tắm rửa xong xuôi, Đông Đan Cửu Trọng ôm y đến trước gương đồng, chỉ vào đám quần áo nằm trên tay Lâm Tranh và Liên Nhi:
“Phụ vương, người thích kiện nào?”
Đông Đan Quế vì muốn hạ nhục Đông Đan Lung đến cực điểm, thậm chí không chuẩn bị quần áo cho y, để y cả ngày phải xích lõa. Quần áo này đều là Đông Đan Cửu Trọng mang từ ngoài cung vào, tuyền một thúy sắc mà khi xưa y yêu thích nhất. Nhìn một biển y phục, Đông Đan Lung thờ ơ lắc đầu, không nói nửa lời. Nhưng dù thấy bộ dáng không chút hứng thú ấy, Đông Đan Cửu Trọng vẫn như cũ hưng trí bừng bừng, chọn trong hơn mười kiện y phục một chiếc trường bào thêu hoa sen bằng chỉ bạc mặc vào người y.
Dựa lưng trên chiếc ghế gỗ đàn hương điêu khắc tinh xảo, thúy sắc trường bào rủ xuống đất, khiến dáng người phản chiếu trong gương đồng càng thêm thon dài tinh tế, một cơn gió thổi vào từ tiền sảnh, làm mái tóc dài mượt như tơ phiêu tán. Thân hình yếu nhược, giống như sắp bay theo gió.
“Phụ vương!” Đông Đan Cửu Trọng chợt nổi lên một trận kích động, ôm lấy Đông Đan Lung từ phía sau.
Y hơi ngẩn ra, thúy sắc mâu quang khẽ động, “Làm sao vậy?”
Chôn đầu tại bả vai gầy yếu của Đông Đan Lung, Đông Đan Cửu Trọng buồn rầu nói:
“Phụ vương, hài nhi không thể sống thiếu người… đừng bao giờ bỏ con lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nan-tu-che/1319431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.