Phía trước là một rừng hoa mai, mấy căn nhà gỗ nằm trong sơn cốc u linh, tuyệt đẹp chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc.
Đang chính giữa mùa đông, hoa mai nở bung rực rỡ. Có mai Tố Tâm, mai Hổ Đề,mai Kim Chung, và cả loại hoa có mùi nồng nàn được mệnh danh là mai Đàn Hương tuyệt phẩm. Bóng dáng uyển chuyển, cành cây khẳng khiu, hoa nhưngọc tạc, tinh tế mà tự nhiên. Đi giữa rừng mai, chỉ cảm thấy mùi hươngthanh dịu thoang thoảng bên cánh mũi, tinh khiết mà sáng trong, trái tim ta cũng lâng lâng phiêu dạt giữa mùi hương dịu nhẹ. Đột nhiên tinh thần trở nên thư thái, thảnh thơi khiến ta có cảm giác như đã bước sang mộtthế giới khác.
Đúng lúc còn đang đắm say trong cảnh vật nơi này,có ai đó vỗ nhẹ lên vai ta, liền sau đó ta nghe thấy giọng nói dịu dàngcủa Thuần Vu Vọng truyền đến “Vãn Vãn, nàng có thích nơi này không?”
Ta bất giác mỉm cười gật đầu “Đẹp tuyệt, đây đích thực là một nơi ẩn cư rất tốt.”
Thuần Vu Vọng đứng phía sau, mãi lâu sau vẫn chẳng thấy nói thêm gì, Tương Tư đứng dưới chân đã vỗ tay kêu lớn “Mẫu thân mỉm cười rồi, mẫu thân mỉmcười rồi. Mẫu thân mỉm cười thực là quá đẹp, chẳng ai có thể sánh được.”
Đôi má ta ửng đỏ, đưa tay cốc nhẹ lên đầu Tương Tư “Chỉ có mình con là làmlớn chuyện thôi, mẫu thân có ngày nào không cười nói cùng con chứ?”
“Thế nhưng… thế nhưng… không giống nhau…” Cô bé trợn to đôi mắt đen láy, sắc mặt tỏ ra khổ não, hiển nhiên là chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/59087/quyen-1-chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.