Suy nghĩ một hồi, nàng liền nói: “Vậy tiểu thư đừng ngủ vội, bây giờ ta sẽ đi lấy trà, rồi nhanh chóng quay lại thôi.”
Tương Tư lại ngáp một cái rồi đáp: “Ừm, ta sẽ chờ.”
Thẩm Tiểu Phong ra khỏi phòng, lại sai mấy nha đầu giúp việc đang quét dọn ngoài sân phải để tâm căn phòng này: “Hãy trông chừng căn phòng này thật cẩn thận, đừng có để tiểu thư chạy lung tung ra ngoài.”
Lúc Thẩm Tiểu Phong bê ly trà hạnh nhân quay lại, nha đầu giúp việc kia vẫn còn đang quét lá rơi trong sân, thế nhưng lúc bước chân vào phòng, hai tay nàng run rẩy, suýt nữa làm rơi ly trà. Trên giường trống không chẳng có gì hết. Nàng liền đặt bát trà xuống bàn, vội vã bước ra hỏi nhưng mấy nha đầu kia ngô nghê không biết.
“Tiểu Phong cô nương, nô tỳ vẫn luôn ở trong sân này, hoàn toàn không hề thấy ai bước ra ngoài cả.”
Thẩm Tiểu Phong nghiêm mặt lại nói: “Các ngươi thực sự luôn ở trong sân này sao, không rời đi dù chỉ nửa bước?”
Nha đầu này nghĩ một hồi, đột nhiên vỗ tay nói: “Trong khoảng thời gian đó, nô tỳ có tới phòng trà để xem lò lửa ra sao, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi… lúc quay về chỉ thấy một bóng người màu trắng thoáng hiện ngoài cửa, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, lẽ nào…”
Thẩm Tiểu Phong vô cùng sợ hãi, cũng chẳng còn tâm trí trách mắng nha đầu này ngốc nghếch, vội vã đi về chỗ đại tiểu thư nhà mình đang nằm nghỉ.
Tương Tư đã ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824762/quyen-1-chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.