Gió thổi bên tai, trăng treo trên đầu, đột người nhiên có tiếng phụ nữ bật khóc trong hoang mang, sợ hãi.
Cảnh vật chuyển biến. Mặt trời lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn ngập trời, nhuộm vàng cả núi đồi, cực kỳ rạng rỡ.
Nước thu lấp lánh, núi xuân bình đạm, một người phụ nữ khóc đến độ nước mắt, nước mũi đầm đìa, nhìn mà không xót thương.
Nàng chạy nhanh xuống con dốc phía dưới, xông về phía một người thiếu niêntuấn tú đang nằm dưới chân con dốc, lấy phần gấu tay áo màu hồng củamình lau máu tươi đang tuôn ra trên trán ngài.
“A Vọng, A Vọng.Vọng ca ca. Chàng mau tỉnh dậy đi, ta sẽ nghe lời chàng, chúng ta xuốngnúi luôn bây giờ... Vọng ca ca... Chàng đừng có dọa ta, ta không chophép chàng dọa ta đâu.”
Trên gấu tay áo có thêu bông hoa bách hợp tinh khiết, lúc này dần chuyển sang màu đỏ sẫm, lan nhanh, đẫm cả phầngấu tay áp nàng...
“A Vọng! A Vọng!”
Ta xông về phía người bị kiếm đâm xuyên qua người, hoảng hốt ôm lấy ngài. Tay chân nhẹ bẫng,hoàn toàn không có cảm giác đã ôm được một thân người vào lòng. Lúcngước mắt lên nhìn, hóa ra chỉ là một người giả bện từ cỏ, đang khoácbên ngoài y phục của Thuần Vu Vọng, thậm chí còn đội cả tóc giả, chỉ cóthanh trường kiếm và vết máu là thật thôi.
Ta còn chưa kịp định thần, phía sau đã truyền tới tiếng hô kinh hoàng của Thẩm Tiểu Phong “Cẩn thận.”
Bên tai truyền tới tiếng gió, một người đàn ông khoác áo phiêu dật, tay áophất phơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824713/quyen-1-chuong-25-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.