Ta liền nói “Hoàng thượng nhân đức, triều thần thuần phục, muôn dân ngưỡng mộ, thần làm gì phải chịu thiệt thòi?”
Ngài trầm ngâm một hồi rồi xua tay nói “Thôi bỏ đi, khanh đã vất vả cả đoạn đường dài, đoan chắc là mệt mỏi lắm, sớm quay về phủ nghỉ ngơi đi.”
Ta cung kính đáp lại, rồi nói thêm “Thần nghe nói Đức Phi nương nương lâm bệnh, không gặp được người ngoài, Vãn Vãn định vào cung thăm viếng người một chuyến.”
Sắc mặt của Tư Đồ Hoán đột nhiên hiện rõ nét phẫn nộ, thế nhưng sau cùng vẫn chẳng nói trắng ra Tần Đức Phi đang bị ngài giam lỏng, không thể gặp ai, chỉ khẽ cau mày rồi nói “Được rồi, khanh tới đó thăm cũng được. Trẫm cũng muốn biết, rốt cuộc Đức Phi… đã bị bệnh ở chỗ nào.”
Ngữ khí của ngài không được ôn hòa cho mấy, ta chỉ còn biết giả bộ như không nghe ra, cáo lui ra ngoài, rồi nói với đại thái giám đứng bên ngoài cửa điện Vũ Anh “Lý công công, lúc nãy ông cũng đã nghe rồi đấy, chính Hoàng thượng đã đồng ý cho ta tới cung Dao Hoa để bái kiến Đức Phi nương nương.”
Ánh mắt Lý công công sáng lên, cười gượng nói “Xin mời Tần tướng quân.”
Ta liền mỉm cười cất bước, tiến thẳng về phía cung Dao Hoa.
Đi đến trước cung Dao Hoa, ta đã nhìn thấy thái giám đứng bên ngoài do dự đưa tay ngăn cản.
Ta đứng sững lại, lạnh lùng liếc qua, rồi nghiêm nghị lên tiếng “Hoàng thượng lệnh cho ta tới thăm Đức Phi nương nương, các ngươi dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824674/quyen-1-chuong-16-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.