Năm đó, chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, ngay cả Tư Đồ Lăng cũng mới chỉ là một thiếu niên tầm mười lăm, mười sáu, tính tình vẫn còn ngang bướng. Thi thoảng cũng đi vào rừng sâu chơi, không những lạc đường, mà chúng ta còn gặp phải lang sói. Tư Đồ Lăng lớn tuổi nhất, liều mạng ra sức bảo vệ cho hai chúng ta chạy trước, sau cùng xông ra khỏi đàn sói dữ với thân thể đầy thương tích.
Lúc rửa vết thương cho Tư Đồ Lăng, Tư Đồ Vĩnh lúc ấy mới mười tuổi đã bật khóc vì thấy vết thương quá sâu, còn Tư Đồ Lăng thì ôm chặt hai chúng ta vào lòng, rồi nói “Vãn Vãn, Vĩnh đệ, ta là sư huynh của hai người, bảo vệ hai người là chuyện đương nhiên.”
Sau đó, bởi vì vết thương bị nhiễm trùng, Tư Đồ Lăng sốt cao bất tỉnh, ta và Tư Đồ Vĩnh luân phiên chăm sóc, luân phiên đi hái quả dại về để qua cơn đói. Tư Đồ Vĩnh lúc ra ngoài nhặt củi nhìn thấy bên vực có thứ cỏ trị thương, liền trèo lên để hái. Do quá mệt nên ngài ngã xuống mấy lần, mặt mày tím xanh, khập khà khập khiễng cầm cỏ thuốc quay về, nấu thành canh cũng chẳng nỡ uống lấy một hụm.
Bởi vì cả ba chúng ta đều bị thương không nhẹ, sau khi được các sư phụ tìm về, cũng phải tịnh dưỡng rất nhiều ngày mới hồi phục lại được như cũ. Đó là lần duy nhất chúng ta gây họa và bị các sư phụ trừng phạt.
Sư bá Vô Trần đại sư từng chắp tay sau lưng, cười nói cùng sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824671/quyen-1-chuong-15-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.