Nửa đêm, Uông Tiểu Kinh nhận được điện thoại của Chu Trường An thì bừng tỉnh từ trong ác mộng, toàn thân mồ hôi lạnh khiến cho áo ngủ dính vào người, dính dớp khó chịu. Bà mở cửa sổ ra, gió đêm tháng 3 vẫn lạnh thấu xương, khiến bà không khỏi rùng mình.
"Uông tổng, không thấy Lâm Lâm đâu cả, cô ấy lén đi mua vé máy bay, tôi đoán cô ấy quay trở về thành phố A. Thực xin lỗi, tôi đã không chăm sóc tốt cho cô ấy.” Giọng nói của Chu Trường An mang theo áy náy vô hạn.
Uông Tiểu Kinh thở dài, "Được rồi, tôi đã biết, vậy cậu cũng nhanh mua vé máy bay trở về đi.”
Chính bản thân bà cũng không chăm sóc tốt cho con gái thì lấy tư cách gì mà trách móc người ta.
"Uông tổng, tôi đoán, Lâm Lâm về nước chắc là muốn gặp Cố tổng... Mấy hôm trước cô ấy nói cho tôi biết, sinh nhật Cố tổng trước cô ấy hai tháng, có lẽ, cô ấy muốn mừng sinh nhật Cố tổng nên mới trở về.”
Uông Tiểu Kinh cười lạnh, sinh nhật của bà Cố Lâm Lâm chắc chắn không nhớ rõ, sinh nhật của Cố Trì Tây lại thuộc làu làu. Bà nuôi nấng đứa con gái này rốt cuộc là vì cái gì đây.
"Được, tôi biết rồi, trước tiên cứ như vậy đi, có tin tức gì thì thông báo cho tôi.”
Bà cúp điện thoại, nằm trên giường, cảm thấy rất đau đầu. Gió lạnh ào ào thổi vào phòng, bà mới nhớ ra mình quên đóng cửa sổ. Bà lại đứng lên, đi đến trước cửa sổ, lúc đóng cửa bà nhìn thấy ánh trăng bên ngoài, thì ra hôm nay trăng tròn như vậy.
Bà hoảng hốt nhớ tới rất nhiều năm trước kia, cũng có một vầng trăng tròn như vậy. Khi đó bà còn trẻ tuổi, làn da vừa trắng vừa mịn màng, mái tóc đen xoã trên vai. Người đó cũng phong nhã hào hoa, trong đôi mắt mang theo sự tự tin. Ông ấy ôm lấy bà, bàn tay to lớn vén mái tóc đen ra, hôn lên mặt bà, ông ấy nói, Tiểu Kinh, chờ em tốt nghiệp chúng ta sẽ lập tức kết hôn.
Năm đó Uông Tiểu Kinh mười bảy tuổi, còn là học sinh trung học với mối tình đầu, còn Trịnh Bình Đông vừa qua tuổi 30, là một doanh nhân trẻ tuổi của thành phố A.
Rất nhiều người nói với Uông Tiểu Kinh, Trịnh Bình Đông không thật lòng yêu bà, ông ấy chỉ muốn thông qua bà để tiếp cận ba bà.
Ngay cả Uông Chính Mẫn cũng nói, Tiểu Kinh, nếu con muốn tìm một người đàn ông để yêu đương, vậy ba hi vọng người đó là Cố Trì Tây, 21 tuổi, chứ tuyệt đối không thể là Trịnh Bình Đông 30 tuổi.
Không ai có thể hiểu bà, từ khi bà sinh ra tới nay, trừ Trịnh Bình Đông, không ai có thể thật sự hiểu bà.
Cho nên bà nguyện vì người đàn ông đó hiến dâng cả đời.
Bà mang thai khi mới 18 tuổi, mọi người đều thất vọng về bà, chỉ có bà cảm thấy vui vẻ. Khi đó, bà rất ngây thơ, bà cho rằng như vậy là tốt rồi, mang thai con của Trịnh Bình Đông, ba bà sẽ không bao giờ phản đối bọn họ nữa.
Khi bà mang thai ba tháng, cơ thể sưng phù, thể chất yếu ớt, mỗi ngày chỉ ngủ được hai tiếng. Nhưng bà không hề thấy vất vả, khi đó lòng bà tràn trề hi vọng về con của bà, về tương lai tốt đẹp của họ đang chờ phía trước.
Bà từng nghĩ sinh con ra sẽ cùng Trịnh Bình Đông kết hôn, sau đó ở nhà làm vợ, toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con, không tìm bảo mẫu cũng không cần người khác, chỉ dựa vào chính mình và Trịnh Bình Đông, cùng nhau nuôi nấng con cái nên người, dạy con biết chữ, cho con học vẽ tranh, chơi đàn dương cầm. Từ nhỏ, bà đã không nhận được sự yêu thương của mẹ, cho nên bà không thể để con mình cũng giống mình.
Khi Cố Lâm Lâm được sinh ra, Uông Tiểu Kinh khó sinh, ở phòng sinh đợi 40 tiếng, vài lần tưởng như sắp chết, Uông Tiểu Kinh cắn răng nắm lấy tay áo bác sĩ, gian nan nói một câu, "Giữ lại con tôi.”
Đó là đời sau của bà và Trịnh Bình Đông.
Cho dù bà có chết, bà cũng muốn con gái mình trưởng thành, sau đó đón ba mình ra tù.
Vì muốn con gái của mình trưởng thành trong hoàn cảnh tốt đẹp, bà thậm chí không hề tiếc bản thân lấy người bà hận nhất. Tại cái thời khắc lòng người dễ đổi thay, có ai biết được Uông Chính Mẫn phó thác con gái mình cho Cố Trì Tây trước lúc qua đời đã mang tâm trạng như thế nào.
Uông Chính Mẫn nói, "Con gái tôi mới 19 tuổi, chưa lập gia đình đã mang thai, đứa trẻ không thể không có ba.”
Cố Trì Tây nói: "Được, cứ giao cho tôi.”
Uông Chính Mẫn nói: "Trì Tây, tôi tin cậu, có những lời này của cậu, tôi có thể yên tâm lên đường.”
Có lẽ là cảm ơn, nhưng lại mang theo cảm giác oán hận khó tả.
Uông Chính Mẫn vì sao lại luân lạc tới tình cảnh này, bên trong có liên quan tới Cố Trì Tây nhiều tới mức nào, đến cùng cũng không ai có thể nói rõ.
Nhưng sau khi Uông Chính Mẫn rớt đài, Cố Trì Tây cưới đứa con gái chưa cưới đã có thai của Uông Chính Mẫn, cũng là chuyện náo động cả thành phố A. Từ lúc Trịnh Bình Đông vào tù, cả thành phố A ít ai nhắc tới chuyện doanh nhân trẻ tuổi thành công nhưng lại như phù dung sớm nở tối tàn này, còn Cố Trì Tây lại từng bước kinh doanh càng làm càng lớn, cùng Mạnh Tích Minh trở thành một đại nhân vật.
Người ngoài đều nói Uông Tiểu Kinh lấy được người tốt, không so đo chuyện con bà là con người khác, còn cho đứa bé mang họ Cố.
Lúc Cố Lâm Lâm sinh ra chỉ có 2. 75 kg, gầy yếu nho nhỏ, làn da ngăm đen, trông không được khỏe mạnh. Nhưng khi đứa bé đầy tháng, Uông Tiểu Kinh liền giao con cho bảo mẫu, dùng chút tiền Uông Chính Mẫn để lại ra ngoài mở công ty với người khác.
Không được nuôi bằng sữa mẹ, trẻ em lớn lên không có cảm giác an toàn.
Lúc Cố Lâm Lâm đi mẫu giáo rất ngoan ngoãn, yếu ớt, gầy gò, luôn bị người ta mắng là con hoang cũng không dám cãi lại, ngay cả giáo viên trường mẫu giáo cũng khinh thường nó. Sau này có một ngày Cố Trì Tây đột nhiên xuất hiện ở trường mẫu giáo, tự đón con gái về nhà, chỉ một hành động vô cùng đơn giản đã đủ để thay đổi thái độ của mọi người đối với Cố Lâm Lâm, từ đó về sau cũng thay đổi cuộc đời Cố Lâm Lâm.
Đứa bé trở nên cường thế, tự tin, kiêu ngạo, Uông Tiểu Kinh từng cho rằng đó là chuyện tốt.
Nhưng ai tới nói cho bà biết, rốt cuộc vì sao Cố Lâm Lâm lại giống như bây giờ? Cuối cùng cũng là do sai lầm của bà, Phương Tiểu Tiệp nói rất đúng, bà sai rồi, là do bà quá ngu ngốc.
Uông Tiểu Kinh cả đêm không ngủ, lúc sáng sớm đầu bà đau nhức vô cùng, may có cô giúp việc tới sớm phát hiện bà sốt cao gần như đã hôn mê, vội vội vàng vàng gọi xe cứu thương tới, ý thức của Uông Tiểu Kinh mơ hồ, nhưng lại luôn nghe thấy âm thanh quen thuộc bên tai, mang theo tiếng cười, nói “Ngay cả bản thân cô cũng trẻ con thì làm sao chăm sóc cho đứa bé được chứ?”
Bà luôn suy nghĩ, cố gắng nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng nhớ không ra, người nói câu đó rốt cuộc là ai.
Sau khi tỉnh, bà lại nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp ngồi bên giường, thấy bà tỉnh, bà ấy cười nói: "Tôi không liên lạc được với người nhà bà nên đành phải ở lại trông chừng bà.”
Uông Tiểu Kinh cười khổ, bà làm gì còn người nhà, bà luôn một mình lẻ loi hiu quạnh. Luôn luôn như vậy.
Phương Tiểu Tiệp rót một cốc nước cho Uông Tiểu Kinh, "Bà cũng đã lớn tuổi, nên chú ý chăm sóc sức khỏe đi. Phụ nữ tới tuổi này rồi không nên làm lụng vất vả, càng già nhanh hơn.”
Uông Tiểu Kinh nói: "Tôi cũng đã già rồi, còn cẩn thận chăm sóc làm gì nữa chứ.”
Phương Tiểu Tiệp cười cười, "Quan trọng nhất vẫn là để lòng mình thoải mái, tôi vừa nhìn qua đã biết bà là người có nhiều tâm sự, con cái đã lớn rồi, cứ để tự nó đi thôi, bà cũng đừng quá để ý làm gì, vẫn nên trân trọng chính mình nhiều hơn. Bà nhìn bà bây giờ xem, chỉ có một mình, cần gì phải làm ăn lớn, làm vậy cũng chẳng được gì.”
Uông Tiểu Kinh thở dài, "Đúng vậy, đúng là tôi không quản được.”
Lúc Phương Tiểu Tiệp ra ngoài, Uông Tiểu Kinh mới gọi điện thoại kêu trợ lí tới bệnh viện, bảo trợ lí nghĩ cách tìm Cố Lâm Lâm, kết quả nằm viện hai ngày lại không có kết quả gì. Chu Trường An phong trần mệt mỏi mới trở về thành phố A, ngay cả một phút cũng không kịp nghỉ ngơi đã tới bệnh viện thăm Uông Tiểu Kinh, vừa vào cửa liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp ngồi bên giường cùng Uông Tiểu Kinh nói cười ha ha, nhất thời dừng bước.
Cái cảnh tượng này quả thật rất kỳ lạ, Chu Trường An hơi khó tiếp nhận.
Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Chu Trường An đứng trước cửa không dám đi vào, liền cười đứng lên, "Được rồi, con rể bà đến rồi, tôi không ở đây quấy rầy nữa.”
Uông Tiểu Kinh cười cười, "Chị Phương, cảm ơn chị.”
Lúc Phương Tiểu Tiệp đi tới cửa liền liếc mắt nhìn Chu Trường An, "Tránh ra!" Giọng nói chuyên quyền khiến chân Chu Trường An mềm nhũn, suýt nữa hốt hoảng tới mức té ngã.
Uông Tiểu Kinh nhìn thấy cảnh tượng này thì bật cười, vẫy tay với Chu Trường An, "Vào đi.”
Chu Trường An đi tới, do dự một lúc mới ngồi vào ghế mà lúc nãy Phương Tiểu Tiệp vừa ngồi, "Uông tổng, vẫn không có manh mối gì của Lâm Lâm sao?"
Uông Tiểu Kinh lại bình tĩnh hơn, "Không có, haizzz, quên đi, cứ kệ nó.”
Chu Trường An nhíu mày, "Còn hai ngày nữa là sinh nhật Cố tổng, có khi nào, Lâm Lâm tới Hồng Kông tìm Cố tổng không?"
Uông Tiểu Kinh nâng mắt, "Nó biết chuyện Cố Trì Tây đi Hồng Kông sao?"
Chu Trường An lắc đầu, "Tôi chưa từng nói, theo lý hẳn là cô ấy không biết. Lần này Cố tổng rất gấp gáp, ngoại trừ người quen cũng không thông báo cho ai khác.”
Uông Tiểu Kinh nhíu mày, "Nhưng nếu Lâm Lâm muốn hỏi thăm, thì làm sao hỏi không ra chứ?"
Bỗng nhiên Chu Trường An có một dự cảm bất thường, "Uông tổng, trước kia Lâm Lâm vẫn cho rằng Tùng San đã chia tay với Cố tổng, lỡ như cô ấy biết được Tùng San cùng Cố tổng đi Hồng Kông, còn đính hôn...”
Từ sau khi tựu trường, công việc của Tùng San rất bận rộn, nhưng vì chương trình học thạc sĩ tài chính chỉ kéo dài một năm, lịch học sắp xếp dày đặc, ngày nào cô cũng phải lên lớp từ sáng sớm đến tối muộn, lúc về nhà ăn cơm thì mệt tới mức mắt mở không nổi, có thể ăn cơm chiều nhưng vẫn phải tới thư viện của trường cùng bạn học thảo luận về đề án. Chính cô cũng biết chuyện này rất khoa trương, dù mới vào năm thứ nhất đại học cũng không vất vả như vậy.
Lớp học có hai mươi học viên, chỉ có cô và Hoàng Thâm là 2 học viên đại lục, học viên của khoá này chỉ có sáu người, còn lại mười bốn người đều là người đã có kinh nghiệm xã hội.
Người lúc trước thay thế tên cô trên danh sách tới giờ vẫn chưa thấy tới báo danh. Tùng San cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nói gì với Cố Trì Tây.
Hoàng Thâm ít nói, rầu rĩ, đeo cặp kính đen, dáng vẻ y như mấy ông tiến sĩ. Tuy hắn và Tùng San đều là bạn đồng học tới từ đại học A, nhưng lại không hề nói chuyện phiếm với nhau, đa phần hắn đều đến và đi một mình. Tùng San có thói quen đi cùng Lý Yến và Triệu Nhiên mỗi ngày, bây giờ đến môi trường xa lạ nên hơi khó thích ứng.
May mà rất nhanh sau đó, cô đã quen được bạn bè, lớp học có một nữ sinh là người Hồng Kông, đều giống cô là học viên của khoá này, tên là Jessica, vóc dáng nhỏ nhắn, tóc ngắn gọn gàng, Tùng San nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên đã tưởng tượng ra dáng vẻ của người mẫu quảng cáo của Sassoon. Tên tiếng trung của Jessica là Lý Giai Ngôn, điều này khiến Tùng San cảm thấy càng thêm thân thiết, bởi vì bạn cùng phòng của cô tên là Lý Yến.
Hai nữ sinh đều 21 tuổi, tuy lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, nhưng tính cách lại khá giống nhau, đều là cô gái nhỏ hoạt bát sáng sủa, thường xuyên qua lại với nhau trò chuyện rất vui vẻ.
Jessica thích mặc quần áo theo xu hướng mới, trên thân hình nhỏ nhắn khoác lên nhiều tầng trang phục, T-shirt, váy dài, áo khoác ngoài, đẹp tới mức có thể đi chụp hình cho các tạp chí thời thượng. Cô ấy nói tiếng Phổ Thông không tốt lắm, nhưng tiếng Anh lại rất lưu loát, khi nhìn thấy Tùng San lần đầu tiên, cô ấy đã nói Tùng San trông giống nữ nhân vật chính trong Frozen, còn bắt chước hoạt hình hát mấy câu trong bài Let It Go, chọc Tùng San cười tới mức không khép miệng được.
Có thể tới đại học Hồng Kông học thạc sĩ, tương lai đều là những nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực tài chính, lăn lộn trong giới tài chính phải có đầu óc thông minh, quen biết cũng phải rộng. Cho nên hai mươi người trong lớp học không có việc gì làm thì thích nhất là các hoạt động sôi nổi, các loại party, mời mấy đàn anh đàn chị khoá trước đến giao lưu, Jessica là người tích cực nhất, ngày nào cũng bận rộn tới mức quên trời đất.
Nhưng Tùng San rất ít khi tham gia những buổi hội họp này, chiều hết tiết liền lập tức ngoan ngoãn về nhà cùng Cố Trì Tây ăn cơm, buổi tối kết thúc buổi thảo luận cũng vội vàng về nhà cùng Cố Trì Tây dắt Lão Tần ra ngoài tản bộ.
Nhưng cô không nói cho các bạn trong lớp biết cô ở Tấn Thành Phong, cũng không giới thiệu Cố Trì Tây với họ.
Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút, đây là điều Cố Trì Tây đã dạy cô.
Chỉ có một lần, Tùng San tan học trễ, lúc cô và Jessica cùng ra khỏi lớp, một nam sinh đã có việc làm trong lớp rất hào phóng đi tới định rủ bọn cô đi ăn cơm. Jessica nhìn chìa khóa xe trên tay bạn học kia, cười nói, "Nếu đã đi ăn cơm thì có thể thuận đường dùng xe Lincoln của anh chở chúng tôi đi hóng gió luôn đi, nếu vậy chúng tôi sẽ xuy xét.”
Bạn học kia đương nhiên là rất vui vẻ đồng ý.
Mấy kiểu hẹn hò nam nữ này, Tùng San sớm đã không còn hứng thú nên lập tức khéo léo từ chối rồi ra về.
Jessica đã có ý với bạn học đó từ lâu, cô ấy còn đang lo lắng Tùng San đi theo sẽ làm xao nhãng sự chú ý của bạn học đó, nghe thấy Tùng San từ chối thì rất vui vẻ: "Vậy ít nhất cũng phải để xe Lincoln đưa cậu về nhà chứ, lúc này xe cộ rất đông đúc, đúng rồi San San, mình còn chưa biết cậu ở đâu đó.”
Tùng San hơi do dự, còn còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì nhìn thấy xe của Cố Trì Tây đang đậu cách đó không xa, cô vội vàng xua tay nói không cần, sau đó băng qua đường rồi lên xe.
Jessica nhìn theo xe của Cố Trì Tây, hôm sau nói với Tùng San "Chẳng trách cậu không muốn đi chơi cùng bọn mình, xe cậu đi là là xe Benz số lượng có hạn, đương nhiên khinh thường chiếc Lincoln cũ kĩ của Tề Giai Tuấn rồi.”
Tùng San cũng không hiểu xe Benz số lượng có hạn thì khác gì với Benz bình thường, cô chỉ cười cười, không nói lời nào.
Jessica cười hì hì ôm Tùng San hỏi, "Người trong xe là ba cậu sao? Nhìn thật trẻ, còn rất đẹp trai nữa!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]