Nhìn đôi mắt như hổ đói của Giang Hạ Thần, Mặc Khả Niệm khóc thầm trong lòng. Đây vốn là nhà của anh thì tất nhiên mọi thứ anh nói có đến 90% sẽ xảy ra. Đưa ánh mắt đầy oán trách nhìn anh:
- Anh gài tôi đúng không? Anh bày mưu tính kế với ba anh dụ tôi vào đây sau đó lên kế hoạch nhốt tôi ở trong này với anh. Anh nhân cơ hội tôi chủ quan liền bày ra cái trò cá cược kia. Tôi nói đúng chứ?
Nhìn cô gái nhỏ trước mặt đóng vai một thám tử đang nêu ra suy đoán để buộc tôi cho anh khiến cho Giang Hạ Thần phải bật cười.
- Em nghĩ tôi có thể thông minh tới mức lập kế hoạch tỉ mỉ như vậy sao?
Vừa nói, Giang Hạ Thần vừa rời khỏi sofa đi thẳng tới chỗ của Mặc Khả Niệm. Khi anh đến gần cô, một bước tiến của anh cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ lùi lại một bước. Khi tấm lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo, cô mới rùng mình đưa ánh mắt vô cùng bi thương nhìn anh.
Giang Hạ Thần bước tới, cô liền tránh sang một bên khác nhưng lại bị anh kéo trở lại chỗ cũ. Giam cô trong vòng tay của mình, anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình rồi nói:
- Tiểu bảo bối, đã nói là phải làm. Em bớt suy diễn lung tung đi.
Mặc Khả Niệm trừng mắt nhìn anh:
- Anh dám làm chuyện đó với tôi ngay tại đây?
Giang Hạ Thần lúc này không nhịn được liền bật cười. Mặc Khả Niệm khó hiểu hỏi anh:
- Anh cười cái gì?
- "Chuyện đó" của em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-cung-anh-re/921513/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.