Doãn Nghi nhìn màn sương trắng đang lờ mờ bao vây xung quanh mình. Cô nghi hoặc nhìn xung quanh, cảm giác như không gian này không có đích đến, chỉ là một mảng hư không.
“Tiểu Đào!”
Hình như có ai đó đang gọi cô, Doãn Nghi bước thật chậm theo tiếng gọi đó. Cô chẳng thể biết được đi theo tiếng gọi đó có giúp cô thoát khỏi màn sương mù này hay không nhưng chân cô vẫn tự chủ bước đi. Màn sương mờ trước mắt dần dần tan ra, trước mắt cô một vệt sáng lóe lên, Doãn Nghi nheo mắt lại.
Lúc mở mắt ra lại thấy bản thân mình được bàn tay của ai đó nắm chặt chạy thục mạng về phía trước. Ai đó? Doãn Nghi muốn lên tiếng nhưng lại chẳng thể nói ra được câu nào.
Người đó như đang mấp máy môi muốn nói gì với cô nhưng mọi thứ xung quanh như bị cách âm không cách nào nghe được. Doãn Nghi muốn nhìn thật kĩ gương mặt đó nhưng đều không thể thấy rõ. Đó là một người con trai. Mọi thứ xung quanh lại chuyển cảnh. Lần này cô lại được người đó ôm vào lòng, nước mắt anh ấy cứ rơi. Máu…trên bụng cô đã đỏ một mảng nhưng lại không có cảm giác đau.
Doãn Nghi mở mắt, mơ mơ màng màng nhớ lại giấc mơ vừa rồi. Là mơ sao mà nó chân thật quá. Nhìn ánh nắng nhẹ nhàng nhảy nhót trên thảm trắng tinh cô mới tin chuyện vừa nãy chỉ là mơ. Doãn Nghi trong bộ dạng mơ mơ màng màng, đầu tóc rối bù, ngáp ngắn ngáp dài mở cửa đi ra. Nhìn thấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-co-duoc-dai-thuc-sac-lang/2815207/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.