Sáng sớm đầu đông, tiết trời ảm đạm mang theo chút hơi lạnh khiến lòng người cô đơn. Ai nấy đi ngoài đường đều khoác thêm cho mình chiếc áo dài để giữ ấm thân thể.
Doãn Nghi dìu Khương Duật Lãng đi ra xe. Trợ lý Trương ở bên cạnh xếp hết đồ đạc của Doãn Nghi vào cốp xe sau.
"Mẹ, mẹ vào đi ngoài này lạnh lắm!" Doãn Nghi quay lại nhìn mẹ Doãn, thấy bà đang đứng đó lưu luyến nhìn hai người liền tiến lên ôm bà một cách an ủi.
"Mẹ ở nhà giữ sức khỏe, cuối tuần con lại về thăm mẹ."
"Ở trên đó nhớ cẩn thận, người nào cũng không thể tin. Nhớ ăn uống đầy đủ nghe chưa?"
"Mẹ Doãn, mẹ yên tâm, con ở trên đấy sẽ thay mẹ chăm sóc cô ấy." Nhìn thấy mẹ Doãn lo lắng, ắt hẳn vì vụ vừa rồi đã khiến bà thấy sợ hãi.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Nghe được những lời đáng tin của Khương Duật Lãng bà cũng nguôi ngoai đi phần nào.
Xe chầm chậm lăn bánh, đến khi đi khuất khỏi đường lớn trước mặt thì mẹ Doãn mới thở dài một hơi rồi đi vào.
Bà nhận thấy cậu trai này rất thương con gái bà. Mẹ Doãn nhớ lại tối hôm qua khi ngồi nói chuyện với Khương Duật Lãng. Bà đã nói thẳng với anh về hoàn cảnh của Doãn Nghi, không biết cậu và gia đình anh có chấp nhận cô không.
Khương Duật Lãng liền trả lời rất chắc chắn rằng: "Mẹ Doãn, con yêu cô ấy, dù thế nào đi nữa, con chỉ cần cô ấy là đủ." Sự trân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-co-duoc-dai-thuc-sac-lang/2815165/chuong-36.html