Trong căn phòng mang phong cách Nhật Bản, ánh đèn vàng trắng ấm áp phủ xuống gương mặt góc cạnh và ánh mắt nghiêm nghị của Doãn Nghiêm.
"Tôi không biết hai người đã quen nhau bao lâu, nhưng Doãn Nghi là em gái mà tôi thương nhất. Tôi không muốn thấy con bé bị tổn thương!"
Ngồi đối diện Doãn Nghiêm, Khương Duật Lãng cũng ngồi thẳng lưng, đôi mắt hẹp dài của anh cũng cương nghị, nghiêm túc đối mắt với Doãn Nghiêm. Đối với người anh vợ này, Khương Duật Lãng có tới chín phần là kính trọng anh. Doãn Nghiêm chính là người đã ở bên cạnh Doãn Nghi từ nhỏ, đã ở bên cạnh và chăm sóc Doãn Nghi cho tới tận bây giờ, và hơn hết đây là gia đình của cô.
Tại sao lại có chín phần kính trọng ư? Vì một phần còn lại là ghen tỵ. Anh ghen tỵ với gia đinh cô, đã ở bên cạnh cô trước cả anh.
"Anh Nghiêm, em thực sự rất yêu Doãn Nghi!" Khương Duật Lãng giọng kiên định trả lời anh.
"Cậu Khương, đã là đàn ông, hãy hành động, không được nói suông."
Doãn Nghiêm đưa cốc trà đến trước mặt, tư thế mời Khương Duật Lãng rồi tự uống cạn.
"Mày...mày...aaa" Tên họ Trịnh vật ra đất ôm bụng trái lăn lộn rồi kêu lên một cách đau đớn. Hạ Tuyết bên này trợn tròn mắt quỳ xuống bên cạnh hắn rồi cô ả lại trừng trừng mắt nhìn cô.
"Doãn Nghi, mày dám đánh anh ấy!"
Doãn Nghi vuốt vuốt mũi. Chẳng là vừa rồi hắn định đưa tay lên tác động vật lý với cô thì Doãn Nghi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-co-duoc-dai-thuc-sac-lang/2815160/chuong-39.html