Dứt câu, Vu Hoằng Dương liền áp môi xuống hôn lên môi Đông Phương Ngôn Diễm, mặc cho cô vùng vẫy phản kháng.
“Thả em ra.”
“Em vẫn còn giận anh đấy. Mau thả em xuống.”
“Thế để hai đứa nhỏ làm hòa nhé?” Vu Hoằng Dương gian tà lên tiếng.
“Anh định làm gì thế hả? Mau thả em xuống.”
“Dỗ vợ chứ làm gì.”
“Không mà, em không muốn.”
“Nhưng anh muốn. Vợ bỏ anh đi mấy ngày nay, anh không nhịn được nữa.”
Vu Hoằng Dương cất giọng khàn khàn lên tiếng: “Vợ chiều anh nha.”
Vu Hoằng Dương dứt khoát bế Đông Phương Ngôn Diễm đi về phía giường, đôi môi hư hỏng không đợi thêm được nữa mà liên tục quấn lấy môi cô, quấn quýt hai cánh hoa mềm mại như tận hưởng thanh kẹo dẻo ngọt ngào.
Bàn tay Vu Hoằng Dương không chịu ở yên mà liên tục vuốt ve cơ thể Ngôn Diễm sau lại dứt khoát buông dây áo ngủ mỏng manh của cô ra, ngọn đồi căng tròn nhanh chóng lộ ra sau lớp vải mỏng.
“Không có anh mà vợ ăn mặc như thế này hửm? Em muốn để cho ai ngắm đây?”
“Không phải chỉ là một bộ đồ ngủ bình thường thôi sao?”
“Sao lúc ở nhà với anh em không bao giờ mặc những bộ này?”
“Anh thích không?”
“Rất thích.”
Vu Hoằng Dương đưa tay xoa nắn đôi gò bồng vừa mềm mại vừa đầy đặn kia rồi dần dần chuyển hướng đến nơi tư mật của Ngôn Diễm. Những thứ vướng víu, cản trở phút chốc đã nằm ngổn ngang trên sàn nhà.
Anh cúi người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3610643/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.