sau khi về vân thiếu đi thật nhanh đến phòng yên nhiên, lúc này cô bé vẫn ngủ trên người đã được mặc một bộ y phục mới, vân thiếu thấy vậy thở phào một hơi sờ lên trán cô bé dường như không có gì đáng ngại y nói nhỏ:
" Tốt quá rồi…"
Trường Ca chậm rãi đi vào trên khôn mặt mang theo chút vui mừng:
" Ngươi yên tâm đi muội ấy không sao đâu, thái y bảo chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe."
Vân Thiếu nhìn Yên Nhiên một lúc mới gật đầu nói:
" Vậy cảm ơn ngươi."
Rồi lặng lẽ đi về phòng buổi tối hôm ấy Vân Thiếu không thể nào ngủ được hễ cứ nhắm mắt vào là y lại thấy cảnh lạc lam bị thanh kiếm đâm xuyên qua người, bất quá y phải vùng dậy uống cốc nước đang để trên bàn, cả người y nhễ nhại mồ hôi hơi thở có chút gấp gáp phải mất một lúc để trấn tĩnh lại tinh thần, trong lúc mơ hồ y chợt nhớ ra những gì mà lạc lam nói lúc mất, y nhanh chóng xuống giường chân còn không kịp mang giày chạy qua phòng Lạc Lam.
Sau khi đến nơi y chầm chậm đẩy cánh cửa bước vào, cả căn phòng tối mịt không một chút ánh sáng, y dơ tay lên một quả cầu sáng rực màu vàng kim hiện lên tay y soi sáng cả căn phòng, đây là phương pháp phổ biến mà tất cả tu sĩ đều dùng khi không có đèn, cái này là do hệ thống dạy cho y vào vài tuần trước.
Căn phòng Lạc Lam tuy ít đồ nhưng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3610630/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.