Những vết mẩn đỏ ngày một nhiều, chi chít khắp người Vu Hoằng Dương. Đêm đó, không chỉ vừa ngứa mà Vu Hoằng Dương còn lên cơn sốt khiến cho Đông Phương Ngôn Diễm phải túc trực cả đêm để canh anh.
Đông Phương Ngôn Diễm mệt mỏi đến độ ngủ gục bên cạnh Vu Hoằng Dương từ lúc nào không hay. Sáng sớm, Vu Hoằng Dương tỉnh giấc đã thấy cô ngủ gật bên cạnh. Anh cẩn thận bế cô lên giường nằm, cẩn thận kéo chăn đắp cho cô rồi mới rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Vu Hoằng Dương vệ sinh cá nhân, kiểm tra một lượt các vết mẩn đỏ trên người, cũng đã dần hết anh mới yên tâm đi chuẩn bị bữa sáng cho cả hai.
Vu Hoằng Dương biết cô rất mệt sau một đêm chăm anh ốm nên cũng không đành lòng gọi cô dậy sớm. Anh để yên cho cô tiếp tục ngủ.
Lúc Đông Phương Ngôn Diễm thức giấc cũng đã gần trưa, cô nhìn sang bên cạnh không thấy anh đâu liền chạy xuống nhà thì thấy anh đang ở phòng khách để xử lý công việc.
“Sao anh không gọi em dậy?”
“Người đã hết nổi mẩn đỏ chưa? Anh quay người cho em xem đã đỡ hơn chưa.”
Đông Phương Ngôn Diễm vừa nói vừa đưa tay kéo áo Vu Hoằng Dương lên để kiểm tra.
“Mới sáng sớm đã định chiếm tiện nghi của anh rồi à?”
“Vớ vẩn. Mau cởi áo ra em xem xem đã đỡ hơn chưa.”
“Đỡ hơn nhiều rồi, em yên tâm.”
“Sao không ngủ thêm tí nữa? Em dậy sớm thế làm gì?”
“Giờ này mà sớm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596611/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.