Đông Phương Ngôn Diễm vốn dĩ vẫn đang kiềm nén cảm xúc của bản thân nhưng khi nhìn thấy Vu Hoằng Dương, cô lại vỡ òa lên như một đứa trẻ.
“Anh ơi…” Đông Phương Ngôn Diễm mếu máo.
“Không sao rồi, đừng khóc.”
Nhưng Vu Hoằng Dương càng dỗ thì Đông Phương Ngôn Diễm lại càng khóc to hơn. Nước mắt nước mũi của cô ướt cả một mảng áo của Vu Hoằng Dương.
Vu phu nhân chứng kiến cảnh vừa rồi cũng cảnh lấy tủi thân thay cho Ngôn Diễm. Đấy cũng là một trong những lý do mà bà liên tục giục Ngôn Diễm và Vu Hoằng Dương nhanh chóng tổ chức hôn lễ, bà không muốn cô bị người đời đàm tiếu.
“Hai cô gái vừa rồi là nhân viên của Lạc Thần à?” Vu phu nhân cất giọng hỏi.
“Dạ mẹ.”
“Con quản nhân viên của mình kiểu gì mà để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay vậy?”
“Con xin lỗi mẹ. Con sẽ xử lý việc này triệt để.”
“Lúc trước mẹ tôn trọng quyết định của hai đứa nhưng sau chuyện hôm nay, mẹ nghĩ hai đứa nên tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt đi. Mẹ không muốn nhìn thấy chuyện như ngày hôm nay xảy ra với con dâu và cháu nội của mẹ nữa.”
“Con hiểu rồi.”
Vu Hoằng Dương cầm lấy tay Đông Phương Ngôn Diễm đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn giơ lên cho Vu phu nhân xem.
“Cầu hôn thành công rồi, con cũng đã lên kế hoạch cho việc tổ chức đám cưới. Dự là sau sự kiện này sẽ về thưa chuyện với ba mẹ, không ngờ lại để xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596608/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.