Đông Phương Ngôn Diễm thoáng rùng mình trước câu hỏi của Vu Hoằng Dương. Trong đầu xuất hiện vài dòng suy nghĩ phức tạp.
Vu Hoằng Dương khẽ đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, em cứ bình an, sống vui vẻ là được.”
Hẳn là không cần suy nghĩ, câu nói của anh khiến Đông Phương Ngôn Diễm suy nghĩ không thôi. Cô không biết rốt cuộc anh đã biết được những chuyện gì. Tâm trạng vừa lo lắng, vừa tò mò khiến Đông Phương Ngôn Diễm khó chịu không thôi.
Vu Hoằng Dương nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ngôn Diễm mà bật cười: “Suy nghĩ chuyện gì mà đăm chiêu thế? Đang nghĩ xem bản thân làm chuyện gì khuất tất bị tôi phát hiện ra à?”
“Vớ vẩn. Tôi làm chuyện gì khuất tất hả?”
“Ví dụ như tên nhóc con đang được ôm ấp trong lòng kia chẳng hạn?”
“Làm sao?”
“Là kết quả của đêm đó, đúng không?”
Thái độ của Vu Hoằng Dương nghiên túc hẳn, không còn dáng vẻ cười cợt như ban nãy khiến Đông Phương Ngôn Diễm có phần hơi khựng lại.
“Không đúng.”
“Thế là của ai? Tên Trạch Dương kia à?”
“Nếu đứa bé là con của Trạch Dương mà giờ phút này tôi ngồi trên xe của anh à? Anh nghĩ tôi là loại người gì thế hả?”
“Vậy theo như cách nói của em thì đứa nhỏ là con tôi nên em mới đồng ý ngồi xe của tôi, đúng không?”
“Tôi có nói đứa nhỏ là con anh sao?”
“Khó nói đến vậy sao?”
Vu Hoằng Dương gặng hỏi đến cùng nhưng tuyệt nhiên nửa lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596583/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.