Đông Phương Ngôn Diễm tiến hành sửa lại bảng thiết kế của mình dưới sự trợ giúp của giám đốc thiết kế Tô San và một số chuyên viên thiết kế lâu năm của Lạc Thần.
“Ngôn Diễm, chủ tịch tìm cô.” Vị trưởng phòng đi ngang, trực tiếp đem lời của chủ tịch truyền đạt lại cho Đông Phương Ngôn Diễm.
“Em biết rồi, cảm ơn chị nhé.”
“Không có gì, em vào đi kẻo chủ tịch đợi.”
“Vâng.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhanh tay quơ lấy bảng thiết kế trên bàn làm việc, trực tiếp mang vào phòng làm việc của chủ tịch.
Ngôn Diễm ở nơi làm việc luôn cực kỳ chuyên nghiệp, cô đưa tay gõ nhẹ vào thành cửa. Giọng một người đàn ông cực kỳ lạnh lùng vang lên: “Vào đi.”
“Chủ tịch tìm tôi.”
Vu Hoằng Dương ngồi quay mặt về phía bên trong, cất giọng đáp: “Ừ. Bảng thiết kế cho buổi ra mắt sản phẩm cho tháng mới chuẩn bị tới đâu rồi?”
Đông Phương Ngôn Diễm đã làm việc ở Lạc Thần được một vài thời gian nhưng mặt mũi chủ tịch của mình như nào Ngôn Diễm dường như không biết. Cô cũng chẳng lấy làm thắc mắc khi vị chủ tịch kia chẳng hề quay lại để nhìn lấy cô một cái.
“Đã xong rồi thưa chủ tịch. Tất cả bảng vẽ sản phẩm sắp tới của Lạc Thần đều ở đây, ngài có thể xem qua.”
Vu Hoằng Dương nghe ra giọng của Đông Phương Ngôn Diễm liền quay người sang, nở một nụ cười bí hiểm.
“Bé con, chúng ta lại gặp nhau.”
Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh, cả người đơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596574/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.