Cả hai kết thúc cũng đã rạng sáng, Vu Hoằng Dương nhìn các dấu vết anh để lại trên người Đông Phương Ngôn Diễm mà nở một nụ cười hài lòng.
“Em muốn đời trai của tôi? Vậy thì từ đây về sau em chính là của tôi, tiểu bạch thỏ à.”
Đông Phương Ngôn Diễm chẳng còn sức lực mà ngủ thiếp đi, những gì Vu Hoằng Dương nói cô đều không nghe thấy, cứ như vậy chui vào lòng anh ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, ánh mặt trời lên cao, từng tia nắng xuyên qua chiếu vào căn phòng, ánh mắt chiếu thẳng vào người cô gái đang không một mảnh vải che thân trên giường, thôi thúc cô nhanh chóng thức giấc.
Đông Phương Ngôn Diễm mơ màng mở mắt nhìn xung quanh, cô vội vàng bật người ngồi dậy, đưa mắt nhìn các vết xanh tím trên người rồi lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Đoạn băng ghi lại những chuyện tối qua một lần nữa diễn ra trong đầu Đông Phương Ngôn Diễm khiến cô đỏ mặt tía tai vì sự to gan của mình đêm qua.
Cô cau mày nhìn người đàn ông đang ngủ ngon lành bên cạnh, cô rón rén bước xuống giường, bên dưới có chút đau nhưng Đông Phương Ngôn Diễm đã nhanh chóng dùng tay bóp chặt miệng mình lại để không phát ra tiếng động.
Đông Phương Ngôn Diễm nhặt quầo áo lên, nhanh chóng mặc vào. Vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm: “Trả anh ta bao nhiêu đây? Trông cũng rất đẹp trai đấy.”
Nhìn tới nhìn lui, Đông Phương Ngôn Diễm quyết định bỏ lại cho anh một triệu tiền mặt duy nhất cô còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596571/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.