Sau khi Hàm Linh dọn đi, Đoạn Phong Lãng đã cho gọi lão Niệu là quản gia lâu năm ở Đoạn gia đến để chăm sóc cho mình.
Sức khỏe của Đoạn Phong Lãng ngày càng tệ hơn nhưng anh dặn lão Niệu không cho ba mẹ mình biết mà lẳng lặng cảm nhận cái chết ngày càng đến gần.
Hôm nay, Đoạn Phong Lãng và lão Niệu đi tản bộ ở sông Băng anh đột nhiên nhớ đến hình ảnh Kiều Uyển Vũ ôm chầm lấy Tề Lăng Hạo khóc như mưa ở sông băng ngày hôm đó cùng câu nói “Tề Lăng Hạo anh phải nhất định bình bình an an cùng em sống hết kiếp này để em được yêu anh một cách công khai minh bạch nếu anh chết em cũng sẽ chết cùng anh cho mà xem”, thì cảm thấy lòng đau như dao cắt.
Chấp nhận sự thật cô gái mình đem lòng yêu thương tận mười năm thật tâm thật ý yêu thương một người đàn ông khác thật không dễ dàng chút nào hết.
Nhưng biết sao được cả đời này của Đoạn Phong Lãng chưa bao giờ làm điều gì vì cô gái mà anh yêu thương hết.
Lúc gia đình Kiều Uyển Vũ gặp biến cố lớn công ty phá sản, ba cô mất, cô bị nạn thập tử nhất sinh là Tề Lăng Hạo đứng phía sau âm thầm giúp đỡ cô, ngày ngày kề cận cùng cô xây dựng một tương lai mới…còn anh thì không hay biết gì.
Là Tề Lăng Hạo cho Kiều Uyển Vũ nhìn thấy ánh sáng của bình minh thoát ra khỏi bóng tối mà cuộc đời này đã cố tình vùi dập cô còn anh thì làm được cái gì chứ, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504259/chuong-517.html