Sáng ngày hôm sau quản giáo phát hiện là Mạc Trúc Tiên đã vượt ngục nhưng vì lo lắng người bên Tề gia và cấp trên xử tội nên đã giấu nhẹm đi rồi tự chia nhau ra để đi tìm bà về. 
Mạc Trúc Tiên giả dạng thành người khác lanh quanh ở Tề Trạch Viên để thăm dò tin tức đã mấy ngày qua. 
Hôm nay Kiều Uyển Vũ đến Tề Trạch Viên, sau đó không lâu Mạc Trúc Tiên thấy Tề Bách Hào đi ra ngoài cùng cô. 
Kiều Uyển Vũ có vẻ áy náy nói với Tề Bách Hào: “Ba à, ba nên suy nghĩ lại biết đâu thời gian tới có người đồng ý hiến giác mạc cho Lăng Hạo thì sao?”. 
Tề Bách Hào đặt tay lên vai của Kiều Uyển Vũ trấn an cô: “Con đừng khuyên ba nữa ba đã quyết định sẽ nhường đôi giác mạc này lại cho Lăng Hạo rồi, ba sống hơn nửa đời người cũng đã già rồi với lại ba đã nợ Lăng Hạo cả tuổi thơ vì vậy ba muốn dùng đôi giác mạc này bù đắp lại cho nó”. 
“Nếu sau này Lăng Hạo sáng mắt lại biết ba làm như vậy anh ấy sẽ cảm thấy rất áy náy đó ba à”. 
Tề Bách Hào lại lên tiếng trấn an Kiều Uyển Vũ: “Con đừng lo lắng gì hết, tới lúc đó chuyện cũng đã rồi, cha mẹ hy sinh vì con cái là chuyện bình thường thôi…với lại vị bác sĩ Morgane đó chỉ ở đây một thời gian ngắn mà thôi ba muốn sớm làm phẫu thuật cho Lăng Hạo”. 
Kiều Uyển Vũ hết cách: “Nhưng mà cũng chưa chắc ba muốn cho là được đâu còn phải chờ Morgane kiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504253/chuong-511.html