Bàn tay của Tề Lăng Hạo vuốt mái tóc dài của Kiều Uyển Vũ: “Chuyện qua hết rồi bây giờ quan trọng nhất là chúng ta vẫn ở bên nhau như vậy là đủ rồi”. 
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm thôi ngủ đi…chúng ta còn cả đời để ở bên cạnh nhau tâm sự mà”. 
“Được”. 
Đoạn Phong Lãng gần đây rất thích làm từ thiện anh ta thường đến những trại trẻ mồ côi để chơi với mấy đứa con nít, lần này anh ta đến một trại trẻ mồ côi nằm ở nơi hẻo lánh ở ngoại ô. 
Đoạn Phong Lãng và Lan Tú Uyên đem theo rất nhiều chăn bông, bánh kẹo và quần áo đến cho những đứa trẻ bị bỏ rơi, dạo này Lan Tú Uyên thường hay đi chùa làm việc thiện nên tâm cũng tịnh nhiều rồi. 
Trong lúc đi phát quà bánh cho các bạn nhỏ, Đoạn Phong Lãng vô tình nhìn thấy một đứa trẻ mặc chiếc áo bông có hình con gấu màu nâu nên khựng lại hồi lâu, đứa trẻ đó không ai khác mà chính là Đoạn Phong Lâm, anh từng thương yêu đứa trẻ này hơn hết thảy mọi thứ trên đời nên vừa nhìn đã có thể nhận ra ngay. 
Lúc biết Đoạn Phong Lâm không phải con trai ruột của mình Đoạn Phong Lãng đã vô cùng tức giận đối với anh sự tồn tại của đứa trẻ đó chẳng khác mà sự sỉ nhục lớn nhất trong đời vì thế lúc Lan Tú Uyên nói rằng đã đem Đoạn Phong Lâm cho người khác anh cũng chẳng quan tâm đến. 
Rốt cuộc hôm nay gặp lại... Đoạn Phong Lãng mới cảm thấy hối hận tình cảm mà anh dành cho đứa bé kia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504242/chuong-500.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.