Phương Vân biết con trẻ không có tội nhưng mà bà giận lẫy nên nói lời làm tổn thương đến Tề Cẩm Giang: “Mẹ cô là kẻ đã giết chết con gái tôi, khiến cho Lăng Hạo có một tuổi thơ đầy ám ảnh và cô độc, cô cút cho khuất mắt tôi đi”.
Tề Cẩm Giang không thể cãi lại được gì hết những lời mà Phương Vân nói đều đúng hết mẹ cô chính là kẻ đã giết chết Bạch Cẩm Phi hủy hoại gia đình của Tề Lăng Hạo, cô chỉ biết đứng đó cúi đầu khóc sướt mướt mà thôi.
“Con biết là những chuyện mà con làm đều không thể tha thứ được nếu có một điều ước con sẽ ước mình biến mất khỏi thế giới này để không ai vì con mà đau khổ hết hu hu”.
Lý Tương Cầm tuy biết Tề Cẩm Giang không phải là con gái của Bạch Cẩm Phi từ lâu nhưng mà đứa bé này rất là ngoan hiền không giống ganh đua như mẹ của nó, nhìn thấy con bé rơi vào hoàn cảnh khó xử ngày hôm nay nhất thời khiến cho bà cũng chạnh lòng thương xót.
Lý Tương Cầm lên tiếng khuyên can Phương Vân: “Mẹ à con biết những chuyện mà Mạc Trúc Tiên gây ra không thể nào tha thứ được hết nhưng mà Mạc Trúc Tiên là Mạc Trúc Tiên còn Tề Cẩm Giang là Tề Cẩm Giang con bé nó cũng không làm gì sai hết mẹ à”.
Phương Vân quay mặt đi chỗ khác: “Nhưng mà nhìn mẹ con nó thì mẹ lại nhớ đến Cẩm Phi phải chết oan uổng nên không chịu được”.
Bạch Lục Tranh thở dài đặt tay lên vai của Phương Vân: “Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504191/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.