Hàn Côn Nhị đứng một bên nhíu chặt mày lại lên tiếng: “Cậu tính để cô ấy đi như vậy luôn sao? Để cô ấy đi như vậy tức là đánh mất cô ấy cả đời đó”.
Tề Lăng Hạo im lặng hồi một giọt nước mắt trong suốt tràn ra khỏi khóe mi: “Cả đời này để tôi yêu cô ấy nhớ đến cô ấy là đủ rồi…cô ấy xứng đáng được sống tự do, vui vẻ, hạnh phúc không nhất thiết phải trói buộc với một kẻ sắp mù lòa như tôi”.
“Để tôi đi nói cho cô ấy biết sự thật” Hàn Côn Nhị tỏ vẻ bực dọc.
Hàn Côn Nhị vừa tính bước đi thì đột nhiên thấy Tề Lăng Hạo phun ra một ngụm máu tươi chói mắt rồi khụy chân xuống nền đất thở dốc.
Tề Lăng Hạo cảm thấy rất tức tối chính mình là vì anh sợ Kiều Uyển Vũ sẽ khổ vì anh nên mới đành bất lực đứng nhìn cô từng bước rời xa anh, vì tức mà không nói ra được nên mới hộc máu như thế.
Hàn Côn Nhị vội đỡ Tề Lăng Hạo đứng dậy: “Hạo cậu không sao chứ?”.
“Không được để cô ấy biết sự thật”.
Hàn Côn Nhị không cam tâm nhưng vẫn gật đầu: “Được rồi tôi sẽ không nói”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lên: “Cậu móc nghéo hứa với tôi là chôn vùi sự thật này vĩnh viễn đi”.
Hàn Côn Nhị đáp ứng yêu cầu của Tề Lăng Hạo: “Được rồi không nói cho cô ấy biết”.
Hàn Côn Nhị đưa Tề Lăng Hạo rời khỏi đó, phía sau hai cánh cửa sơn son thiếp vàng kia là một hội trường tiệc cưới trống rỗng không có bất kỳ vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504182/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.