9 năm dài đằng đẵng Kiều Uyển Vũ đem lòng yêu Tề Lăng Hạo, 9 năm dài đằng đẵng Đọan Phong Lãng vẫn mãi giữ cô trong tim của mình.
“Uyển Vũ, em đừng ngốc nghếch nữa có được không? Tề Lăng Hạo đã đoạn tình tuyệt nghĩa với em rồi hắn ta đã cầu hôn cô gái khác và nhẫn tâm ly hôn với em rồi…em có thể nào mở cửa trái tim cho chúng ta thêm một cơ hội nữa được không hả?”.
Kiều Uyển Vũ vẫn cố gắng điềm tĩnh mặc dù trái tim cô quả thật rất đau khi buộc lòng phải rời xa Tề Lăng Hạo: “Nếu thật sự yêu một người là ngốc nghếch vậy lần này tôi tình nguyện làm kẻ ngốc một lần trong đời cũng không sao”.
Thoáng qua trong ánh mắt của Đoạn Phong Lãng là sự mất mát: “Ban đầu anh vốn không có thích em nhưng dần dần lại phát hiện là anh có tình cảm với em, thứ cảm xúc đó vẫn luôn làm anh day dứt suốt nhiều năm qua, lúc em hoàn toàn biến mất khỏi Vịnh Xuyên làm anh rất hụt hẫng vì quá buồn nên mới tự sinh ra ảo giác là anh ghét em…nhưng bây giờ anh mới biết anh thật sự yêu em mất rồi, trong trái tim này chỉ có mỗi hình bóng của em thôi chưa bao giờ thay đổi”.
Kiều Uyển Vũ bình thản gật đầu: “Hóa ra ngay từ đầu anh đã không hề thích tôi”.
“Em đừng suy nghĩ vậy có được không mở đầu không quan trọng kết quả mới quan trọng mà”.
Kiều Uyển Vũ nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Phong Lãng mỉm cười nhạt lên tiếng: “Năm đó đã không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504173/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.