Đêm khuya sương xuống tĩnh mịch, gió đêm lùa khắp nơi lạnh đến từng tất da thịt, Tề Lăng Hạo không khoác thêm cái áo ấm nào mà ngang nhiên ăn nhiên ăn mặc phong phanh bước từng bước trên con đường đầy cánh hoa Anh Đào kia. 
Mỗi lúc gió nhẹ thổi qua lại khiến những cánh hoa đào mỏng nhẹ bay lên lất phất nhìn rất ảo diệu và đẹp mắt. 
Tề Lăng Hạo ngồi xổm xuống dùng tay cầm lên một ít hoa đào rồi đứng dậy, lúc anh mở lòng bàn tay ra gió lại lùa đến cuốn những cánh hoa ấy bay đi mất, anh mỉm cười chua xót lẩm bẩm một mình: “Anh, em và hắn giống như vậy dù anh có làm gì thì em vẫn một lòng hướng về hắn giống như cánh hoa Anh Đào thuộc về gió trời bàn tay một phàm nhân như anh không có cách nào níu giữ được, nắm quá chặt sẽ làm hoa dập nát nắm hời hợt thì lại bị gió cuốn đi”. 
Một giọt nước nóng ấm rơi xuống khỏi khóe mắt của Tề Lăng Hạo khi thấy gió cuốn những cánh hoa đào nhẹ nhàng bay khỏi tay mình: “Kiều Uyển Vũ anh thà để em cả đời hận anh cũng không để em sống day dứt vì anh…giao em lại cho hắn có lẽ là điều tốt đẹp nhất cuối cùng anh dành cho em… Kiều Uyển Vũ anh trả lại em những năm tháng thanh xuân tươi đẹp đó…em được tự do”. 
Bóng dáng lủi thủi cô đơn của Tề Lăng Hạo bước từng bước trên trong con đường hoa đào xinh đẹp nhưng mắt anh lại không thấy được hết sự đẹp đẽ lãng mạn đó, đi đến cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504167/chuong-425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.