Khóe mắt của Kiều Uyển Vũ đỏ hoe lên một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, giọng cô nghẹn ngào vang lên: “Em chỉ cần anh thôi Lăng Hạo chỉ cần anh ở lại bên cạnh em bất cứ chuyện gì em cũng sẽ chấp nhận…chúng ta đừng ly hôn có được không?”.
Nhìn Kiều Uyển Vũ khóc đến thảm thương ngay trước mặt Tề Lăng Hạo cảm giác như có ai đó bóp chặt trái tim anh lại khiến cho nó không thở nỗi, anh nắm chặt tay thành nắm đấm để không cho bản thân mình bước đến an ủi dỗ dành cô nữa.
“Nhưng mà anh không cần em nữa…anh đã tìm được tình yêu đích thực của cuộc đời mình rồi em cũng nên giải thoát cho bản thân đi chẳng phải em chờ đợi ngày này lâu lắm rồi hay sao”.
Kiều Uyển Vũ thổn thức: “Nhưng bây giờ em không muốn tự do nữa em muốn ràng buộc cuộc đời mình với anh cơ”.
Tề Lăng Hạo thở dài: “Em làm vậy là đang cản trở hạnh phúc của anh đó Uyển Vũ à, chúng ta trả tự do cho nhau nha em”.
Cả đêm đó Tề Lăng Hạo nằm ở thư phòng tự dày vò cả đêm không sao ngủ được hết, Kiều Uyển Vũ thì khóc sưng hết cả mắt vì đau khổ.
Suốt nhiều ngày cả hai không thèm nói với nhau một câu mỗi lần Tề Lăng Hạo xuất hiện thì Kiều Uyển Vũ lại né tránh sợ anh nhắc đến chuyện ly hôn, cô thà tự lừa gạt bản thân mình cũng không muốn ly hôn với anh.
Sáng sớm nay, Tiểu Lộc đã chạy qua phòng của Kiều Uyển Vũ đánh thức cô dậy: “Thiếu phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504159/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.