Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc, cô cũng không biết là mình nên trả lời thế nào nữa. 
Đối mặt với tình huống này Kiều Uyển Vũ bất chợt nhận ra bấy lâu nay bản thân cô vốn đã yêu Tề Lăng Hạo tận xương tủy mất rồi, còn đối với anh cô chiếm vị trí nào trong tim anh hay mãi mãi chỉ là kẻ thay thế không hơn không kém. 
Tề phu nhân liền quay sang Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Uyển Vũ à, là phụ nữ với nhau mẹ biết việc san sẻ tình yêu cho một người phụ nữ khác rất khó khăn nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại…hiện tại Hy Nhi đã mang cốt nhục của Lăng Hạo trong người rồi con có thể mở lòng từ bi cho em nó nương nhờ được không…”. 
Mạc Hy Nhi liền giả lả nước mắt lưng tròng lên tiếng để lấy lòng Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo: “Chị Uyển Vũ à, em không cố ý cướp đoạt người đàn ông của chị nhưng mà chuyện này không thể chỉ trách mỗi mình em được…chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi không thể quay lại được nữa em xin chị chấp nhận cho em được làm vợ của anh Hạo…như ban đầu em đã nói em sẽ an phận ở khu nhà phía Tây không gây bất cứ rắc rối nào cho chị hết, con của em cũng sẽ là con của chị mà, danh phận gì đó em cũng không cần”. 
Tề phu nhân chờ đợi bao lâu nay mới có dịp thắng thế liền lên tiếng hạch sách Kiều Uyển Vũ: “Chuyện này cũng một phần lỗi tại con mà ra thôi Uyển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504157/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.