Hàn Côn Nhị cau mày: “Có khi nào là người giống người không vậy? Kiều Uyển Vũ ở Vịnh Xuyên từ bé đến lớn sao có thể có quan hệ gì với tộc Tôn Hoàng cách xa cô ấy nửa trái đất cơ chứ?”.
Tề Lăng Hạo cũng trầm tư không kém: “Vừa nãy tôi nhìn thấy cô gái đó có đeo một chiếc đồng hồ dây da màu cánh dán nhìn rất giống với chiếc đồng hồ mà Uyển Vũ để trong tủ”.
“Thế chiếc đồng hồ đó ở đâu mà Uyển Vũ có được?”.
Tề Lăng Hạo đáp lại: “Uyển Vũ bảo rằng đó là quà mà ba vợ tôi tặng vào lúc sinh nhật 17 tuổi của cô ấy trước khi ông ấy qua đời vì bệnh, nhưng mà tôi cảm giác thấy rằng giữa Uyển Vũ và tộc Tôn Hoàng này rõ ràng là có mối quan hệ gì đó, cậu giúp tôi điều tra thêm đi mà”.
Hàn Côn Nhị gật gật đầu: “Nếu mà Kiều Uyển Vũ thật sự có mối quan hệ với tộc Tôn Hoàng đó thì chắc là chấn động luôn, hẳn cô ta cũng là một vị công nương cao quý, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể lực chống lưng rời xa cậu ngay lập tức”.
Tề Lăng Hạo nâng môi lên mỉm cười nhạt: “Tôi không tin là sau bao nhiêu chuyện xảy ra cô ấy nở lòng buông tay tôi, hơn nữa tình cảm của tôi và Uyển Vũ hiện giờ đang rất tốt tôi có thể cảm nhận được rằng cô ấy đã mở cửa trái tim mình ra đón nhận tình yêu của tôi rồi”.
“Ha ha ha đến lúc đó đừng có mà khóc nha, ông đây không thể giúp gì được đâu”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504041/chuong-299.html