Tề Lăng Hạo giơ chân đạp một cái ghế bay thẳng ra khỏi phòng với vẻ mặt tức giận: “Đã biết đây là nhà của tôi thì cũng phải nể nữ nhân của tôi một chút chứ, ở đây không có chỗ cho cô giương oai diễu võ”.
“Anh Hạo à…”.
Tề Lăng Hạo nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt hằn lên tia máu rất là đáng sợ rồi lạnh lẽo quát: “Cút cho khuất mắt tôi”.
Mạc Hy Nhi như bị tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt cô ta quay sang Tề Bách Hào với hy vọng ông sẽ làm chủ cho mình.
Tề Bách Hào liền đứng dậy ném xấp ảnh của Kiều Uyển Vũ và Đoạn Phong Lãng vào người của Tề Lăng Hạo: “Con mở to mắt ra mà nhìn cho rõ vào đi suốt ngày cứ đi bệnh vực cho nó trong khi lòng nó lại hướng về người khác còn con thì như thằng ngốc vậy”.
Tề Lăng Hạo ngay cả một cái liếc mắt cũng không hề nhìn qua những hình ảnh kia mà lên tiếng đáp lại Tề Bách Hào: “Đây là nhà con gia quy do con định Kiều Uyển Vũ là vợ con thì để con quản, cô ấy có làm sai gì thì cũng phải do con trách phạt không liên quan gì đến ba hết ba về đi”.
Tề Bách Hào giận đến gân xanh nổi đầy trên trán: “Tề Lăng Hạo ba cũng chỉ vì lo nghĩ cho con nên mới đến đây thôi nếu con đã mở lời đuổi ba về thì ba không dám lưu lại nữa, con trưởng thành rồi nên cái gì cũng tự cho là đúng không còn cần đến người ba này nữa rồi”.
Tề phu nhân khẽ lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1504024/chuong-282.html