Hàm Linh tỏ vẻ lúng túng, tay chân cô nhất thời bủn rủn cả ra, sống lưng đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến cô không rét mà run.
“Dạ phải ạ, lần trước Lãng cầu hôn em tại Trường Đại học One thầy cũng nhìn thấy rồi mà trãi qua bao nhiêu chuyện cuối cùng em cũng được ở bên cạnh người mình yêu”.
Thầy hiệu trưởng Lý tỏ vẻ thân thiện lên tiếng hỏi: “Hàm Linh em bị sao vậy? Thầy thấy trời đâu có lạnh mà sao lại run vậy hả?”.
“Thầy hiệu trưởng Lý, khuya rồi thầy đến đây không biết có chuyện gì quan trọng không ạ?” Hàm Linh tỏ vẻ e dè lên tiếng.
“Vợ thầy đi du lịch nước ngoài với mấy người bạn rồi”.
Trước câu trả lời của thầy hiệu trưởng Lý, trong lòng Hàm Linh lại dâng lên một cảm giác bất an khó tả, cô thấy sợ hãi rõ rệt.
“Em tính để thầy đứng ở đây nói chuyện với em luôn hay sao không sợ hàng xóm không hiểu chuyện lại tung tin đồn gây thất thiệt cho em à?”.
Hàm Linh miễn cưỡng lách người qua cho Lý Hoài Dịch đi vào trong nhà.
Lý Hoài Dịch lên tiếng trách móc: “Em thật là khéo quên trước quên sau mà, ngày mai kết hôn rồi mà vẫn quên gửi thiệp mời cho thầy đó”.
Hàm Linh đóng sầm cửa lại, cô cảm thấy bối rồi lên tiếng giải thích: “Em biết thầy bận trăm công nghìn việc nên không dám làm phiền”.
Thầy hiệu trưởng Lý nở nụ cười bí hiểm trên môi rồi nói: “Với ai tôi có thể không có thời gian chứ với em tôi luôn có rất nhiều thời gian mà”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503972/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.