Cứ nghĩ là Tề Lăng Hạo sẽ giận dữ lên nhưng không, anh điềm đạm vòng tay ôm lấy đầu Kiều Uyển Vũ để cô tựa vào vai mình: “Em cảm thấy mệt mỏi không Uyển Vũ?! Trên thế giới này em không cần phải giấu diếm bất kỳ cảm xúc nào trước mặt anh hết, nếu buồn cứ khóc đi anh sẵn sàng cho em mượn vai tựa đầu vào mà”.
Trái tim của Kiều Uyển Vũ lại bị dao động trước thái độ và hành động chân thành của Tề Lăng Hạo, khóe mắt cô đỏ lên: “Uhm, anh ta sắp kết hôn rồi còn đưa thiệp mời đến cho em nữa”.
“Vậy có muốn đi hay không?”.
Kiều Uyển Vũ im lặng hồi lâu rồi lên tiếng đáp: “Chắc là sẽ đi…đi để chúc người ta hạnh phúc…để những hồi ức đó chết theo năm tháng”.
Tề Lăng Hạo ôn tồn lên tiếng: “Thật ra có những chuyện không nhất thiết phải quên đi đâu đôi khi càng cố quên lại sẽ càng cố nhớ nhiều hơn em nên để mọi chuyện tự nhiên là tốt nhất…anh nghĩ quá khứ cũng chẳng xấu nó là nền tảng của hiện tại và tương lai, cái gì vui thì em nên giữ lại lấy đó làm một thước phim đẹp nhất đời mình còn cái gì buồn thì hãy để thời gian xóa nhòa nó đi…hoa Xương Rồng rất đẹp nhưng em có chịu đựng được nỗi đau khi ôm nó vào lòng hay không?!”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đáp: “Uhm, sẽ đau lắm…chắc là tổn thương đầy mình cũng nên”.
Tề Lăng Hạo đưa tay lau nước mắt trên mặt của Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng động viên cô: “Người ta cũng đã lãng quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503964/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.