Kiều Uyển Vũ mỉm cười tỏ vẻ cảm kích Tề Dận: “Lần trước cô đồng ý tham gia show thời trang của con đã là sự giúp đỡ lớn nhất đối với con rồi, con vẫn chưa cảm ơn cô về chuyện đó nữa”.
Tề Dận khẽ cười xua tay: “Có gì đâu chứ những thiết kế của con như là có ma thuật dễ dàng chinh phục con, được tham gia một show thời trang chất lượng như vậy cô cảm thấy rất là hạnh phúc bởi vì chất liệu mà con sử dụng trong bộ sưu tập đó đều là lụa sản xuất theo tiêu chuẩn Vệ Đồ trước đây, cô cảm giác được rằng con đang thổi hồn vào loại vải mà ba con nghiên cứu cả đời để lại cho con”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt: “Lúc con còn nhỏ đã nói với ba là sau này sẽ làm những khúc vải mà ba sản xuất ra trở thành tuyệt tác nhưng rốt cuộc ngày con thực hiện được lời hứa đó thì ba đã không còn nữa”.
Tề Dận nhìn thấy nước mắt của Kiều Uyển Vũ rơi xuống thì cảm thấy xót lòng, bà choàng tay qua vai ôm cô vào lòng an ủi: “Con đã làm rất tốt rồi cô tin là dù ba con ở đâu thì cũng sẽ luôn tự hào về con mà”.
“Cảm ơn cô nhiều lắm”.
Ngày Tề Dận ra sân bay để quay lại Canada, Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ cùng nhau đến tiễn bà đi.
Tề Dận lưu luyến nhìn lại mọi thứ rồi nói: “Cô sẽ quay lại trong thời gian tới hai đứa giữ gìn sức khỏe nha, hy vọng lần sau co quay về Vịnh Xuyên thì sẽ được lên chức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503960/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.