Dương Ngọc Trâm không cam tâm liền hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến Vệ Đồ chứ?”.
Hàm Linh híp mắt lại trông vô cùng thâm hiểm: “Cô có biết người đứng sau Vệ Đồ là ai không hả? Là KIỀU UYỂN VŨ đó”.
Hàm Linh cố tình nhấn mạnh tên của Kiều Uyển Vũ để Dương Ngọc Trâm biết được mức độ quan trọng của sự việc.
“Sao có thể là Kiều Uyển Vũ được?” Dương Ngọc Trâm nhất thời khó mà chấp nhận.
Nét mặt của Hàm Linh toát lên vẻ lạnh lẽo không cam tâm: “Tôi cũng không dám tin chuyện cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ nữa mà”.
Dương Ngọc Trâm lại rối bời lên: “Trời ơi, cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ…lần này cô ta về đây chắc chắn là để báo thù rồi có khi nào chuyện cô ăn cắp mẫu thiết kế của cô ta sẽ đổ vỡ ra không…”.
“Bốp…”.
Dương Ngọc Trâm chưa kịp nói hết câu đã bị nguyên bạt tay giáng thẳng vào mặt nóng ran lên, năm dấu tay đỏ ửng để lại trên má của Dương Ngọc Trâm.
Ánh mắt của Hàm Linh đằng đằng sát khí gào lên: “Dương Ngọc Trâm cô chẳng những bị điếc mà còn bị ngu nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi tôi cấm cô nhắc tới chuyện này cơ mà, sao cô không bao giờ nghe lời tôi nói hết vậy hay là cô luôn không để tôi vào trong mắt có đúng không hả???”.
Dương Ngọc Trâm chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén lại: “Hàm Linh tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi mà, lỡ như mọi chuyện đổ vỡ thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503957/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.