“Sao cô ta có thể là tổng giám đốc công ty Vệ Đồ được chứ?” Hàm Linh không cam tâm thốt lên.
Kiều Uyển Vũ nở một nụ cười âm lãnh lên tiếng: “Tại sao tôi lại không thể là tổng giám đốc của công ty Vệ Đồ được chứ?”.
Hàm Linh lùi về phía sau mấy bước: “Năm đó cô ăn cắp mẫu thiết kế của tôi đem xét tuyển vào đại học One đã bị cấm thi vào trường rồi mà, chuyện đó được các trường đại học khác ở Vịnh Xuyên ghi nhận và họ đồng loạt gạch tên cô, sao cô có thể trở thành nhà thiết kế được chứ???”.
Đoạn Phong Lãng liền quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc, cô cũng chẳng thèm lên tiếng giải thích, hình như càng trưởng thành người ta chẳng còn buồn đi giải thích mà muốn đối phương tự tìm lấy câu trả lời sẽ tốt hơn.
Những nhân viên ở Vệ Độ cảm thấy rất bức xúc trước lời cáo buộc vô căn cứ của Hàm Linh đều xúm lại vây quanh Hàm Linh rồi đồng loạt lên tiếng: “Vị tiểu thư này cô quá đáng rồi, cô nói ai ăn cắp mẫu thiết kế của cô chứ, Kiều tổng không chỉ là tổng giám đốc của công ty Vệ Đồ mà còn là Chủ…”.
Kiều Uyển Vũ liền lên tiếng chặn các nhân viên của mình lại: “Mọi người đây vốn là chuyện cá nhân của tôi nên để tự tôi giải quyết sẽ hay hơn, mọi người mau quay lại vị trí làm việc của mình đi còn rất nhiều khách hàng đang chờ chúng ta tư vấn đó”.
Lúc này mọi người mới tản ra, Kiều Uyển Vũ dùng khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503955/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.