Hàm Linh tựa đầu vào lòng ngực của Đoạn Phong Lãng rồi thổn thức: “Lãng à, em hứa với anh từ nay sẽ không đi gây hấn với Kiều Uyển Vũ nữa, em sẽ chuyên tâm trở thành người vợ hiền dâu thảo của Đoạn gia nhưng mà anh phải hứa là cố gắng yêu em bằng cả trái tim có được không?”.
Đoạn Phong Lãng vòng tay ôm lấy Hàm Linh: “Mấy năm qua đã để em chịu quá nhiều thiệt thòi rồi từ bây giờ anh sẽ cố gắng bù đắp cho em tất cả, trong tim anh sẽ chỉ chứa hình bóng của em và con thôi…anh sẽ xem những kỷ niệm về Kiều Uyển Vũ như là một thước phim đẹp nhất thời thanh xuân mà anh từng xem qua”.
Hàm Linh khẽ nâng khóe môi lên mỉm cười một cách thỏa mãn, trong đầu cô ta thầm nghĩ “Kiều Uyển Vũ đến cuối cùng thì tao mới là người thắng cuộc, mày có trèo lên vị trí quyền lực đáng mơ ước của biết bao cô gái ởVịnh Xuyên này thì đã sao người đàn ông mà mày yêu nhất trong đời rồi cũng trở thành của tao mà thôi”.
Từ Vân Ảnh Các trở về Đoạn gia, Đoạn Phong Lãng đã tự dằn dặt mình không biết bao nhiêu lần nhưng anh vẫn phải thỏa hiệp với bản thân rằng phải cưới Hàm Linh để chịu trách nhiệm, bản thân rơi vào bế tắc.
Lan Tú Uyên thấy Đoạn Phong Lãng về đến Đoạn gia thì liền nóng lòng lên tiêng hỏi: “Con đã suy nghĩ kỹ về chuyện mà mấy hôm trước mẹ nói với con hay chưa?”.
Đoạn Phong Lãng đưa tay đỡ trán: “Con đã nhớ lại rồi, con là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503928/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.