Ánh mắt của Kiều Uyển Vũ dừng lại nơi gốc cây Anh Đào đã chết khô cuối sân trường, cây hoa đó là do cô cùng Đoạn Phong Lãng ươm mầm sự sống, cây chết rồi tình cảm của họ cũng chết theo chăng?!
Kiều Uyển Vũ bất chợt cong môi lên mỉm cười một cách chân thật không mang chút giả tạo nào hết.
Tiểu Lộc thấy vậy nên hỏi: “Thiếu phu nhân, cô là đang cười cái gì vậy???”.
“Năm đó người ta chỉ nói vu vơ hoa Anh Đào rơi là đẹp nhất vậy mà tôi ngây thơ đem lòng yêu thích cả một loài hoa suốt ngần năm trời…nghĩ lại thật buồn cười” Kiều Uyển Vũ bình thản đáp.
Tiểu Lộc nghe không hiểu gì hết nhưng nghe đến hoa Anh Đào liền nói: “Thiếu phu nhân, phía sau Hoàng Kim Uyển Cảnh có trồng một vườn hoa Anh Đào đến mùa xuân hoa nở cô có thể tha hồ mà ngắm nhìn”.
Kiều Uyển Vũ có chút ngạc nhiên: “Hoàng Kim Uyển Cảnh cũng có trồng hoa Anh Đào sao???”.
Tiểu Lộc liền gật đầu đáp: “Dạ phải, thiếu gia còn thuê người chăm sóc vườn hoa đó thật tỉ mỉ nữa, thiếu gia biết thiếu phu nhân rất thích hoa Anh Đào nên mới chuẩn bị như vậy đó”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu cô cảm thấy áy náy có lỗi vì cứ sống trong hồi ức, nhìn thêm chút nữa cô cũng cất bước rời đi: “Uhm…chúng ta về thôi”.
Cô vì hắn một kẻ không thể chờ đợi cô mà đem lòng yêu thích một loài hoa, người đó lại vì cô trồng cả một vườn hoa…nhưng mà người đó có thật lòng là vì cô không hay vì cô gái mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503755/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.