Kiều Uyển Vũ lại nở một nụ cười lạnh ngắt đến khó tin trên môi lẩm bẩm: “Đoạn Phong Lãng, anh không thể chờ em là bởi vì cô ấy sao? Nếu sự thật là như vậy thì cuộc đời này quá bất công với em rồi”.
Ngày Hàm Linh tốt nghiệp đúng là viên mãn trong khi đó Kiều Uyển Vũ cô phải học song song hai chương trình học khác nhau, đầu tắt mặt tối không có lấy chút thời gian để hưởng thụ cuộc sống, cô phải chạy đua từng giây từng phút mới có thể chạm tay vào thành công và đón nhận ánh sáng của sự vinh quang như ngày hôm nay.
Những ngày lập nghiệp trên đất Pháp vô cùng khó khăn, vô cùng nghiệt ngã nếu không có người đó có lẽ không có Kiều Uyển Vũ của hôm nay rồi.
Trái tim đau nhói khi thấy cố nhân thân mật bên kẻ thù của mình nên Kiều Uyển Vũ liền đem số ảnh đó vứt hết vào sọt rác rồi tự huyễn hoặc bản thân là mình chưa từng nhìn thấy.
Có những thứ không nhất thiết phải quá rõ ràng và sự lừa dối không hẳn luôn luôn xấu còn tùy vào hoàn cảnh mới đánh giá được.
Kiều Uyển Vũ đứng dậy đi qua chỗ giường ngủ ngồi xuống, cô mở chiếc hộp nhung màu đỏ ra bên trong là một chiếc đồng hồ dây da màu cánh gián có mặt mạ vàng nhìn rất tinh tế, đây là món quà sinh nhật cuối cùng mà ba của Kiều Uyển Vũ tặng cho cô.
Nhớ lại những ngày dóc váng cao to của ba dần trở nên ốm yếu xanh xao vì bệnh tật, những lần ba đau nhưng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-tua-suong-dau-thuong-tua-khoi/1503751/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.